Chương 29: Đánh trộm lần 2

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 29: Đánh trộm lần 2

Chương 29: Đánh trộm lần 2

Cô gái không trả lời, có ý ngầm thừa nhận Anh Vũ nói đúng. Hóa ra người đêm ấy chàng đánh vào ngực lại là...Ôi bảo sao lúc ấy thấy lạ lạ...Anh Vũ hồi tưởng lại cảm giác khi đó vội kêu lên:

-Cô nương, đêm đó tại hạ thực sự....

Nữ nhân áo đen vội quát lên:

-Ngươi im miệng. Chuyện hôm đó không được nhắc tới nữa.

Nói rồi ra tay càng mau lẹ hơn. Đánh khoảng hai chục chiêu thì đột nhiên cô gái dừng lại, Anh Vũ bèn hỏi:

-Sao, cô chịu thua rồi à?

Nào ngờ nữ nhân rút từ trong ống tay áo 1 thanh chủy thủ sắc bén. Anh Vũ nhìn lưỡi chủy thủ sáng loáng dưới ánh trăng thì không khỏi kinh hãi, khi đi chàng không mang theo kiếm, vốn chỉ muốn trêu đùa cô ta 1 chút nào ngờ đối phương lại xuất độc thủ như vậy. Xem ra đã chọc cô ta nổi giận thực sự rồi. Bỗng nhiên từ phía xa có tiếng gọi lớn:

-Sư muội, sư muội, muội ở đâu?

Tiếng gọi vang rất lớn, người không có nội lực phi thường thì không thể kêu lớn tới vậy. Cô gái nghe tiếng gọi thì reo lên:

-A, là sư huynh tới.

Quả nhiên 1 lát sau có người chạy tới, toàn thân cũng mặc đồ đen, đeo khăn che mặt. Anh Vũ nghĩ thầm:"Mấy người này hành tung mờ ám, không biết là có âm mưu gì." Chàng bất giác nhớ tới việc cô gái trộm đồ hôm trước, lại nghĩ:"2 sư huynh muội này chắc có lẽ là quân trộm cướp, tối nay lại cả gan muốn trộm võ đường mình đây". Người mới đến nói:

-Sư muội, muội đột nhiên chạy đi đâu vậy?

-Tên này giữ đồ của muội, muội phải tìm hắn tính sổ.

Bấy giờ người mới đến mới quay sang Anh Vũ hỏi:

-Ngươi là ai?

-Ta là đệ tử phái Thiên Môn đạo, Nguyễn Anh Vũ.

Người kia cười khẩy đáp:

-Tưởng là ai, hóa ra chỉ là 1 tên đệ tử nửa mùa vô danh phái Thiên Môn mà cũng làm càn.

Cô gái nói:

-Trương sư huynh, tên này võ công không tầm thường đâu, muội đánh không thắng nổi hắn.

Anh Vũ lòng thầm kêu trời, cô đánh không thắng lại muốn nhờ người nhà tới giúp sao, thật hết nói nổi. Vị sư huynh kia lại nói:

-Sao, ngươi tự đưa hay để ta phải ra tay?

Giả sử nói bình thường thì Anh Vũ sẽ không dây dưa nữa mà trả lại ngay, nhưng người kia nói năng kiêu căng làm chàng nổi tính bướng bỉnh đáp:

-Hừ, xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.

Người kia nổi giận, xuất chiêu tới đánh ngay. Võ công của hắn có chút quỷ dị, nhìn không ra môn phái chính tông nào. Anh Vũ từng được sư phụ giảng giải qua một số công phu nổi trội của các môn phái, ở phía Bắc thì có Côn Lôn Bắc phái với thất thập nhị huyền công, Thiên Môn phái với phương pháp tu luyện nội công độc nhất, xuống phía Nam thì có công phu dĩ nhu chế cương của Nhất Nam phái, xung thiên đao pháp của Thất Sơn phái,...Có thể chàng không nhớ hết nhưng chắc chắn chưa thấy những chiêu thức này bao giờ. Người kia đánh liền ba chưởng đều uy lực vô cùng, chàng biết rõ người này hơn mình nhiều lần, nhưng thái độ khinh khỉnh của hắn khiến chàng thà chết chứ không chịu nhận thua. Sau thời gian ăn hết bữa cơm, sự chênh lệch của 2 người càng hiện rõ. Chiêu nào chiêu nấy của hán tử áo đen đều đánh vào tử huyệt, thậm chí có chút vô sỉ nhưng nếu Anh Vũ sơ sót là mất mạng ngay. Cô gái đứng bên cạnh không hề can thiệp, chứng tỏ rất tin tưởng vào bản lĩnh của sư huynh. Đột nhiên tay trảo của vị Trương sư huynh nắm được cổ tay trái Anh Vũ, bóp chặt làm chiếc trâm rơi ra. Tay phải người đó hất nhẹ 1 cái, chiếc trâm đã cắm trên búi tóc cô gái ngay ngắn. Anh Vũ cảm thấy như bị 1 chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy, không sao gỡ ra được. Người kia vung chưởng lên định kết liễu chàng thì cô gái nói:

-Sư huynh, đừng giết hắn.

-Tại sao, hắn cướp đồ của muội, trêu đùa muội, muội lại đòi tha cho hắn, không lẽ muội...

-Không phải như huynh nghĩ đâu, giết hắn coi chừng đánh rắn động cỏ, đằng nào rồi hắn cũng phải chết.

Người kia suy nghĩ 1 lát rồi thả tay ra nói:

-Được, nghe lời muội, hôm nay cứ tạm tha cho hắn.

Nói rồi đánh thêm 1 chưởng nữa cho Anh Vũ ngã xuống đất rồi mới chạy theo cô gái kia, thoáng chốc đã mất hút vào bóng đêm. Anh Vũ toàn thân đau nhức, vừa rồi suýt chút nữa tên kia đã bóp gãy cổ tay chàng. Không ngờ có ngày mình lại thua 1 tên đạo tặc, như vậy thì diệt gian trừ ác, hành hiệp trượng nghĩa, báo thù trả nợ cưới vợ sao được? Anh Vũ ngán ngẩm đi về, trong đầu không ngừng suy nghĩ về lời cô gái kia nói. Đúng, đằng nào mình cũng chết, chết bệnh, chết già, nhưng hình như câu đó còn có ý nghĩa khác.

Anh Vũ vừa đi vừa suy ngẫm, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Dưới ánh trăng lờ mờ thấy có người đang ngồi gục trước cửa, mái tóc đen dài rủ xuống chấm đất, hình như là 1 cô gái. Anh Vũ tới gần mà cô ta vẫn không nhúc nhích. Anh Vũ thấy hơi dựng tóc gáy. Nửa đêm nửa hôm ai lại ngồi trước cửa nhà giả ma giả quỷ vậy? Hay ma quỷ thật? Chàng quát:

-Ai đó? Có việc gì mà lại ngồi trước cửa nhà ta?

Bóng người vẫn không nhúc nhích, tiếng kêu lại chìm vào màn đêm yên tĩnh như chưa hề xuất hiện. Anh Vũ hỏi thêm mấy câu nữa vẫn không ai trả lời, chàng đánh bạo lại gần, nghe thấy tiếng thở đều thì mới yên tâm, nhìn kỹ hóa ra là 1 cô gái đang ngủ gật. Nàng ta ngồi trên bậc đá, đầu gối lên 2 cánh tay. Chàng nhận ra là Thanh Nhi, không biết cô ta làm gì ở đây, làm hết hồn người ta. Anh Vũ định đánh thức nàng, nhưng thấy thiếu nữ ngủ ngon lành, cặp môi anh đào hơi ươn ướt thì không nỡ đánh thức. Hình như Thanh Nhi cảm nhận được có người tới, choàng tỉnh kêu lên:

-A, ngươi về rồi.

-Ta về rồi, cô có việc gì tìm ta à?

-Đúng, ta có việc muốn nhờ ngươi, mà sao ngươi giờ này mới về? A, ngươi bị thương à?

-Ta không sao, vào nhà đã rồi nói.

Anh Vũ kể lại chuyện vừa rồi, Thanh Nhi đập bàn nói:

-Hừ, lũ trộm cướp mù rồi hay sao mà tính trộm võ đường. Lát nữa ta sẽ bảo cha ta tăng cường phòng bị nhiều hơn.

-Võ đường chúng ta nghèo rớt mùng tơi, bọn chúng có đến cũng chẳng có gì mà cướp. Sư phụ võ công cao cường, bọn chúng không làm bậy được đâu. Còn cô, cô tìm ta có việc gì?

Võ đường tuy đông người nhưng chẳng có nhiều tiền bạc. Mọi người phải thay nhau làm ruộng mới có gạo ăn. Đinh Dũng lại sống đạm bạc nên võ sinh chỉ phải đóng góp rất ít, phần lớn lại chuyển về tông môn nên nói nghèo rớt mùng tơi cũng không sai.