Chương 23: Hữu Duyên

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 23: Hữu Duyên

Chương 23: Hữu Duyên

Anh Vũ thầm vận khí luyện công, qua mấy ngày đã hồi phục được 8,9 phần. Đám thủ hạ của Ma phong sương độc canh phòng rất lỏng lẻo, những người ở đây đều sống dở chết dở, hàng ngày lại uống thuốc làm tẩu tán nội lực nên chúng chẳng lo họ bỏ trốn được. Vả lại bọn chúng ra vào liên tục, hễ ai có động tĩnh gì là thông báo ngay. Chỉ có lúc đêm khuya là vắng vẻ, chỉ có mấy người đứng gác ngoài hang. Tối đó, trong lần thử thuốc cuối cùng, Anh Vũ dùng Quy tức thuật bế khí giả chết. Tên đưa thuốc thấy Anh Vũ ngừng thở, kêu lên:

-Ê, tên này chết rồi. Đem vứt đi thôi.

Tên bên cạnh ngáp 1 cái rồi chậm chạp đến cởi trói. Thường thì phải kiểm tra kỹ càng hơn, nhưng lúc đó đã muộn, tên nào tên nấy đều đã mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng xong việc về nghỉ ngơi. Anh Vũ chờ bọn chúng tháo hết dây trói, 2 tay đánh luôn 2 chưởng đập vào đầu khiến bọn chúng chết không kịp kêu lên 1 tiếng. Tiếp theo nhanh như chớp đánh ngọn đuốc rớt xuống đất tắt ngấm, rồi chạy tới chỗ Quận Gió tháo dây trói. 2 tên gác bên ngoài thấy hang đột nhiên tối om, tưởng là do gió thổi tắt bèn gọi vọng vào:

-Làm gì trong đó thế, đốt đuốc lên coi.

Anh Vũ cõng Quận Gió phi thân ra, nhằm hướng có tiếng kêu mà phóng 1 quyền. Nhưng tối quá, quyền ấy không giết được, ngược lại làm hắn hét toáng lên. Tên còn lại kêu lớn:

-Có kẻ trốn thoát, mau bắt lại.

Anh Vũ không dám ham đánh nữa, vội quay đầu bỏ chạy, cứ nhắm xuống chân núi mà đi. Phía sau tiếng người ồn ào, có mấy kẻ nhanh chân đã cầm đuốc đuổi theo. Anh Vũ bị trói lâu ngày chân tay tê cứng, trên lưng lại mang nặng, mấy lần lảo đảo suýt ngã. Trước mặt chỉ là một màu tối đen, chàng cứ cắm đầu chạy miết, không dám quay lại nhìn. Chạy khoảng 5,6 dặm thì tới 1 rừng trúc, trong rừng có ánh sáng phát ra từ một ngôi nhà cũng bằng trúc. Anh Vũ không nghĩ ngợi gì chạy thẳng vào nhà, Thấy trong nhà có đèn nhưng không biết người đâu, ngó quanh chỉ thấy 1 chiếc tủ là trốn được bèn đỡ Quận Gió nấp vào tủ. Vừa yên vị trong tủ thì từ căn buồng phía sau có người bước ra. Anh Vũ hé tủ ra xem, vừa thấy một mảnh tuyết trắng hiện ra liền đóng ngay cửa lại, mặt mũi đỏ bừng. Hóa ra đó là 1 cô gái hình như vừa tắm xong, người quấn chiếc khăn mỏng, làn da rất trắng, mái tóc đen mượt đổ xuống như thác, còn đâu Anh Vũ chưa kịp thấy. Chàng hoang mang nghĩ:"Mình đường đường 1 đại trượng phu, lại nấp đây xem người ta tắm, thật mất mặt". Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng huyên náo vọng tới, 1 con gái gõ cửa nói:"Hữu tỷ tỷ, tỷ còn thức không, mau ra mở cửa". Anh Vũ lại hé cửa tủ ra xem thì cô nương kia đã ăn mặc gọn gàng, mở cửa ra nói:

-Bích sư muội, đêm hôm sao lại đến đây?

-Có kẻ trên núi vừa trốn thoát, không biết đã chạy đi đâu. Tỷ có trông thấy gì không?

-Ta không thấy động tĩnh gì cả, hắn trốn lúc nào thế?

Anh Vũ trống ngực đập thình thình, không dám hé cửa ra nữa chỉ im lặng lắng nghe. Bích Đào nhìn vào trong 1 lượt lại nói:

-Vừa mới đây thôi, mấy tên ngu xuẩn không coi chừng kỹ để ác đảng trốn thoát. Hắn chắc chưa chạy xa, tỷ hãy đề phòng cẩn thận.

Nói rồi lại dẫn người đuổi tiếp. Anh Vũ nghe mà thầm kêu khổ, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, trốn đúng nhà sư tỷ con nhỏ độc ác kia. Anh Vũ chờ bốn bề im lặng mới dám hé cửa ra nhìn, vừa hé ra thì nhìn thấy ngay khuôn mặt nữ nhân, hoảng hồn tột độ. Nữ nhân kia cũng kinh sợ kêu a lên 1 tiếng, Anh Vũ vội đưa tay bịt miệng lại nhưng đã muộn, tiếng kêu đã kịp phát ra. Nữ nhân trông yếu liễu đào tơ mà khi hét lên thì âm thanh thật lớn, đám người kia tuy đi xa nhưng cũng nghe thấy vội quay lại. Bích Đào hỏi vọng vào:

-Tỷ tỷ, có chuyện gì à?

Anh Vũ định cõng Quận Gió chạy ra thì nữ nhân kia đã đóng tủ lại, trả lời:

-À không có gì đâu, có con chuột chạy qua, ta sợ qua kêu lên thôi.

Bích Đào do dự 1 chút, lại nhìn vào trong lần nữa, không thấy gì lạ mới bỏ đi. Anh Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, có tiếng nữ nhân nói:

-Sư muội ta đã đi xa, 2 huynh ra ngoài được rồi đó.

Anh Vũ nghi ngại đỡ Quận Gió bước ra, chắp tay nói:

-Cảm tạ cô nương đã ra tay cứu giúp.

Ngẩng đầu lên thấy cô nương kia dáng người thướt tha như liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp hơn hoa sen, đôi mắt trong như nước mùa thu, vẻ thanh nhã thoát tục khiến người ta không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, tới gần thì ngửi thấy 1 mùi hương như xạ mà không phải xạ, trong lòng không khỏi rung động nghĩ thầm:"Chốn thâm sơn độc địa này tại sao lại có 1 người con gái đẹp đến như vậy". Nhưng nghĩ tới mình đang ở sào huyệt của kẻ địch, tâm tình lại lập tức cảnh giác trở lại. Cô nương kia đáp:

-Tiểu nữ chỉ là thấy 2 người thương thế quá nặng, không nỡ để tiếp tục chịu hành hạ mới ra tay. Chỉ mong 2 vị cải tà quy chính, đừng làm việc ác nữa thì tiểu nữ sẽ để 2 người tự nhiên rời đi.

"Ô hay cái cô nương này, mình đã làm gì đâu mà cô ta bảo mình cải tà quy chính?." Anh Vũ nghĩ vậy liền chắp tay hỏi:

-Không biết tại hạ làm gì đắc tội với cô nương chăng?

Cô nương kia nhàn nhạt đáp:

-Các vị làm gì thì trong lòng đều rõ, hà tất phải giả vờ.

Anh Vũ bị nghi oan, tức tối nói:

-Chúng ta trước nay chưa làm gì thẹn với lòng, nếu cô nương nghi ngờ thì bọn tại hạ lập tức đi ngay.

Nói xong chắp tay cảm tạ lần nữa rồi cõng Quận Gió bỏ đi. Bước ra ngoài thấy dưới chân núi đuốc sáng như sao, tiếng hò hét còn văng vẳng bên tai, nhất thời đứng đực ra không biết đi đâu. Cô nương kia thấy Quận Gió thoi thóp không sống được bao lâu nữa bèn động lòng thương bảo:

-Hãy khoan đi đã, người trên lưng ngươi đã yếu lắm rồi, nếu còn đi nữa thì khó sống nổi.

Anh Vũ nghe vậy mới nhớ ra, tuy biết đây là sào ổ của kẻ thù nhưng nếu đi tiếp thì Quận Gió khó giữ nổi tính mạng, bèn đỡ vào trong nói:

-Cô nương, vị huynh đệ của tại hạ trúng độc rất nặng, cảm phiền cô nương cho trú nhờ mấy hôm, thương thế thuyên giảm bọn tại hạ sẽ lập tức đi ngay.

Cô nương kia là Hữu Duyên, đại đệ tử của Triệu Xuân Loan, không biết vì cớ gì lại ở riêng chỗ này. Hữu Duyên nói:

-Tệ xá đơn giản chẳng có gì đãi khách, 2 vị không chê thì có thể dùng tạm. Nếu có ý đồ gì xấu thì đừng trách ta không hiếu khách.

Anh Vũ mừng rỡ cảm tạ, đỡ Quận Gió vào nằm trên giường. Hữu Duyên lấy ra 1 viên thuốc màu xanh nhạt, chuyên dùng để giải độc đưa cho Anh Vũ. Anh Vũ đưa thuốc cho Quận Gió uống, quả nhiên sắc mặt hồng hào trở lại, hơi thở không còn yếu như trước nữa. Tối đó Quận Gió ngủ trên giường, Hữu Duyên dải chiếu xuống đất ngủ, không yên tâm bèn lấy thanh kiếm trên tường để bên cạnh. Anh Vũ thấy vậy bước ra ngoài ngồi tựa cửa nói:

-Cô nương cứ yên tâm mà ngủ, tại hạ sẽ ngủ ngoài này thôi.

Hữu Duyên nghe vậy càng không dám ngủ say, tay để hờ vào kiếm. Anh Vũ từ lúc ra ngoài không ngó vào trong 1 lần, chỉ ngồi thơ thẩn ngắm trăng. Không biết đã sang mùa đông hay do đêm trên núi cao mà thời tiết rất lạnh, chàng không sao ngủ được. Phía dưới những đèn đuốc đều đã tụ lại 1 chỗ, có lẽ là cắm trại nghỉ ngơi, xem ra họ chưa có ý định tha cho 2 người.