Chương 26: Tỷ võ mừng xuân

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 26: Tỷ võ mừng xuân

Chương 26: Tỷ võ mừng xuân

2 người về đến nơi đã là ngày 26 Tết. Phạm Lăng đưa Anh Vũ tới cổng rồi trở về, không dám bước vào. Đinh Dũng thấy đồ đệ đã về thì mừng rỡ chạy ra. Thấy Anh Vũ gầy gò ốm yếu, râu tóc rối bù không khỏi xót xa vỗ vai mấy cái bảo:

-Sao đi mấy tháng mà ra nông nỗi này?

Trong nhà đã có sẵn 1 cây đào rất lớn, cành chi chít nụ hồng mơn mởn. Ngay tối ấy, Đinh Dũng cho người làm cỗ tẩy trần cho đệ tử. Mọi người nghe chuyện Anh Vũ bị lừa thì cười ồ lên, đến lúc bị trói vào cột gỗ mà hành hạ thì vừa sợ hãi vừa hồi hộp. Đinh Dũng tức giận mắng:

-Con mẹ nó, có ngày ta sẽ dẫn 500 đồ đệ nên núi giết sạch đám ma đầu này.

Anh Vũ thừa biết với võ công sư phụ còn lâu mới là địch thủ của Ma phong sương độc. Nhớ lại khung cảnh chết chóc trên núi Bạch Mộc lương tử vẫn chưa hết kinh sợ. Nếu bị nhốt ở đấy thêm vài năm sợ rằng chính mình là ai cũng không biết. Đinh Dũng lại nói:

-Tết năm nay ta định tổ chức 1 cuộc đấu nội bộ nho nhỏ giữa mấy đồ đệ. Mấy tên ấy giờ cũng khá lắm, mỗi tội hơi kiêu ngạo. Ta muốn con trở về thì cho chúng 1 trận để thị uy, nhưng tốt nhất nên để con nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã.

Anh Vũ mấy tháng bị trói, cơ thể lâu không vận động có chút ngứa ngáy, bèn bảo:

-Con lâu ngày không rèn luyện, vừa hay đây là dịp thích hợp. Sư phụ cứ để con tham gia, mọi người đồng tông cả nên chắc sẽ có chừng mực thôi.

Đinh Dũng vỗ vai Anh Vũ cười nói:

-Được, nếu con thấy mệt quá thì không phải cố tranh thắng làm gì.

Tối ấy, Anh Vũ trở về khu biệt viện quen thuộc, bỗng nghe thấy đằng trước có người đang cười đùa. Có tới gần 20 thiếu niên đang đi tới, Anh Vũ nhận ra ngay là đám bắt nạt mình hồi nhỏ. Tên đi đầu là Tôn Uy, dáng người cao lớn, nhìn thấy Anh Vũ liền cười bảo đám đi sau:

-Chẳng phải thằng nhóc yếu đuối ngày xưa đây sao?

Đám thiếu niên đằng sau cười rộ lên, chỉ trỏ Anh Vũ mà thi nhau kể ngày xưa mình từng đánh "thằng nhóc yếu đuối" ra sao. Anh Vũ không để ý đến chúng, cứ lẳng lặng đi. Tôn Uy gọi với lại:

-Thằng kia, ai cho mày đi hả? Đứng lại đó.

Anh Vũ vẫn lờ đi, Tôn Uy đùng đùng nổi giận, quay lại bảo:

-Lý Hải, mày ra bắt nó lại.

1 tên gầy ốm từ phía sau vọt ra, tung trảo chộp tới, Anh Vũ lạng người sang 1 bên, tay phải nắm mạnh vào huyệt ngoại quan. Lý Hải lập tức cảm thấy cánh tay tê dại, mất hết sức lực, sợ hãi không dám đánh nữa. Tôn Uy thấy thế rút kiếm ra, mấy tên đằng sau vội ngăn lại bảo:

-Đại ca, ở đây gần nhà sư phụ, không nên kinh động. Tốt nhất hãy chờ đến cuộc thi đấu mấy ngày nữa rồi xử hắn cũng chưa muộn.

Bọn hắn cũng chẳng có ý tốt gì, chẳng qua sợ rằng Tôn Uy dùng kiếm không cẩn thận giết chết Anh Vũ thì sẽ bị vạ lây nên mới ngăn lại. Tôn Uy hừ 1 tiếng rồi cất kiếm nói:

-Mày có giỏi thì mấy ngày nữa đừng có trốn.

Mấy năm nay đám Tôn Uy không biết là Anh Vũ tách ra để học nội công, chỉ cho rằng chàng mách với sư phụ, sư phụ cho ra tập riêng để khỏi phải chịu đòn. Bây giờ đã đến tuổi trưởng thành, sư phụ cũng không thể giúp được nữa. Anh Vũ trong lòng tức giận nhưng chỉ nói:

-Được, các ngươi cứ tới, ta lúc nào cũng sẵn sàng bồi tiếp.

Mấy ngày Tết, Anh Vũ tuyệt nhiên không nhắc gì tới chuyện Đinh Bặc trước mặt Đinh Dũng. Chàng muốn mấy ngày này mọi người đều vui vẻ đón năm mới, vả lại trong lòng đã có chủ ý khác. Tới mùng 4, Đinh Dũng họp mọi người lại bảo:

-Đến năm nay các con đều đã đến tuổi trưởng thành, ta muốn mọi người tổ chức 1 giải đấu nho nhỏ, xem nỗ lực mấy năm qua của các con đến đâu. Ý mọi người thế nào?
Các võ sinh ở võ đường rèn luyện, ngày thường tỷ thí chỉ là giao lưu vài chiêu, chiến đấu thực sự thì chưa bao giờ, nghe thế thì đồng thanh hưởng ứng. Mọi người kéo ra sân lớn vẫn dùng tập võ hàng ngày, trên đó đã có 2 vòng tròn lớn vẽ bằng vôi. Đinh Dũng nói lớn:

-30 người chia làm 15 cặp, ai thua bị loại, ai thắng tiến vào vòng trong, đối thủ của mọi người ta đã sắp xếp cả.

Nói rồi sai người khiêng tấm bảng lớn ra. Anh Vũ thấy đối thủ đầu tiên của mình là Dương Nam, chỉ là 1 tên lâu la dưới trướng Tôn Uy. Đối thủ đầu tiên của Tôn Uy cũng không đáng bận tâm. Chợt Anh Vũ thấy 1 cái tên cũng tham gia tỷ đấu thì ngạc nhiên vô cùng. Sư phụ sao lại để người này tham gia sao? Bỗng có tiếng trống vang dội liên tiếp 3 hồi, 1 người lớn tiếng đọc:

-Cặp thứ nhất, Tôn Uy và Đặng Mạch, cặp thứ hai, Lý Hải và Lý Tứ chuẩn bị.

Tức thì từ đám đông 4 người bước ra. Tôn Uy cầm trọng kiếm vênh váo bước vào, rõ ràng không coi đối thủ của mình vào đâu. Đinh Dũng thấy 4 người đã chuẩn bị xong, nói:

-Bắt đầu tỷ đấu!

Dứt lời, Tôn Uy đã cầm trọng kiếm chém tới. Thế kiếm uy mãnh như rồng như hổ, Đặng Mạch không dám trực tiếp chống đỡ, chỉ lùi ra sau né tránh. Kiếm pháp này có tên là Ô Long, cùng với Thanh long độc kiếm là 2 bộ kiếm pháp mạnh nhất của võ đường. Ô Long dùng sức để phá, Thanh Long lại dùng cái linh hoạt uyển chuyển để thắng. Qua mấy chiêu, trường kiếm trong tay Đặng Mạch bị trọng kiếm chém vỡ thành 2 mảnh, không cách nào chiến đấu được nữa. Tôn Uy thắng, quay đầu nhìn Anh Vũ 1 cái vênh váo như muốn nói: "Rồi sẽ tới mày". Phía bên kia cũng đã tới hồi kết, Lý Tứ bại, vòng đấu thứ nhất thực không có gì hấp dẫn lắm.

-Vòng đầu tiên kết thúc, Tôn Uy và Lý Hải thắng. Nguyễn Anh Vũ, Dương Nam, Trương Tam, Lê Đại Lực chuẩn bị.

Anh Vũ qua mấy ngày nghỉ ngơi đã không còn xanh xao như trước, mái tóc bù xù cũng được cắt tỉa lại, biến cố vừa qua làm chàng thêm phần trưởng thành, khí chất toát ra cũng khác biệt so với dạo trước. Dương Nam thân hình thấp bé, 2 người đứng cạnh nhau lại càng thấy sự chênh lệch, chưa đánh mà đã thấy rõ phần thắng. Quả nhiên chưa tới 10 chiêu Anh Vũ đã dễ dàng đả bại đối thủ. Tôn Uy thấy chàng thắng cũng oai phong không kém gì mình lòng càng căm ghét, chỉ muốn xông lên võ đài tỷ thí ngay lập tức.

Những vòng sau diễn ra càng dễ dàng hơn, không quá 20 chiêu Anh Vũ đều dành thắng lợi. Tôn Uy cũng dũng mãnh không kém, mỗi lần đánh đều cố làm sao để kết thúc nhanh hơn Anh Vũ. Tiếc thay, Anh Vũ chẳng để ý tới hắn, chỉ quan sát 1 người cũng thuận lợi tiến vào vòng trong, thi thoảng lại bật tiếng khen:

-Hảo kiếm pháp!

Qua khoảng nửa ngày, có tiếng hô lớn:

-Anh Vũ và Tôn Uy chuẩn bị.

Đám đông reo hò ầm ĩ, trận đấu được mong chờ nhất cũng tới. Đám võ sinh bu kín xung quanh Tôn Uy, kẻ xoa bóp, kẻ lau kiếm, kẻ không có gì để làm thì cười khen:

-Tôn huynh thần dũng phi phàm, nhất định 1 đao là thắng.

-Đúng đúng, kiếm của tên Anh Vũ kia vừa mỏng vừa nhẹ, nhất định không chịu nổi 1 Ô Long đao của Tôn đại ca rồi.

-Thanh Nhi muội muội nhìn thấy nhất định là rất ngưỡng mộ đại ca cho coi.

Tôn Uy cười ha hả nói:

-Các ngươi chớ coi thường hắn, đến được vòng này cũng là may phước lắm rồi, chỉ tiếc là gặp Tôn Uy ta, đáng tiếc, đáng tiếc.

Nói rồi cầm trọng kiếm phi thân lên võ đài, bày ra dáng đứng mà hắn cho là cực kỳ oai phong lẫm liệt, chắc cũng tập rất nhiều, chỉ tay vào mặt Anh Vũ nói:

-Mày đã đi rồi còn quay về làm gì, phải chăng là muốn làm con rể Đường chủ?

Chẳng để cho Anh Vũ trả lời hắn đã nói luôn:

-Tốt nhất mày lên bỏ cái ý nghĩ ấy đi, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, chỉ có ta mới xứng với thiên kim tiểu thư mà thôi.

Tôn Uy mải nói, lệnh "Bắt đầu" đã nói ra mà ko biết, Anh Vũ đã xuất kiếm phóng 1 chiêu. Tôn Uy đang thao thao bất tuyệt, thấy kiếm đến thì giật cả mình, vội né ra 1 bên nói:
-Thằng đánh lén này, chưa có hiệu lệnh ai cho mày đánh hả?

Quay về phía Đinh Dũng thì thấy mọi người đều cười ồ lên, biết ngay là mình nói hớ, vừa xấu hổ vừa tức giận, trọng kiếm đen sì trong tay lập tức quét ngang ra 1 đường. Thanh trọng kiếm phải nặng tới gần 40 cân*, Tôn Uy sử dụng được thanh trọng kiếm này thì tự cao trong võ đường cũng không có gì lạ. Anh Vũ lui về phía sau, đứng yên thủ thế. Tôn Uy tưởng địch nhân đã sợ, trọng kiếm lại chém tới. Hắn vừa bị 1 phen bẽ mặt, từ xấu hổ chuyển sang căm tức, mỗi kiếm tung ra đều dồn hết sức mà đánh.

*1 cân cổ tương đương khoảng 0,5kg