Chương 27: Chung kết

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 27: Chung kết

Chương 27: Chung kết

Mỗi lần Tôn Uy thi đấu, Anh Vũ đều quan sát rất kỹ chiêu thức của Ô Long kiếm. Nếu lấy cương đối cương thì Thanh Long độc kiếm không phải đối thủ, huống hồ trường kiếm của Anh Vũ cũng không khác gì so với kiếm của các đệ tử khác, rất dễ bị Ô Long kiếm hủy hoại. Tôn Uy xuất thủ gần 30 chiêu vẫn chưa "phá" được thế kiếm của đối thủ, trong lòng càng sốt ruột. Hắc kiếm trong tay y rất nặng, đánh càng lâu càng bất lợi. Y còn nhỏ tuổi, đánh được khoảng 60 chiêu là đã đuối sức, nếu phải đánh tới 200 chiêu thì thật không nhấc nổi kiếm. Đinh Dũng bên trên quan sát vui mừng nói:

-Vũ đi chuyến này trở về thu hoạch được không ít. Lấy nhu đối cương, lấy yếu thắng mạnh chính là căn nguyên võ học của Thiên Môn đạo.

Trường kiếm của Anh Vũ không cứng rắn hơn những thanh kiếm khác, cớ gì giao thủ hồi lâu vẫn không gẫy? Mỗi lần phải đỡ trọng kiếm của Tôn Uy, Anh Vũ đều cầm nghiêng kiếm, kình lực của trọng kiếm không tập trung được vào 1 điểm mà phải chạy dọc theo thân kiếm, triệt tiêu uy lực xuống mức thấp nhất. Qua thời gian khoảng ăn xong bữa cơm, Anh Vũ dần chiếm thế thượng phong, không còn khổ sợ chống đỡ như trước. Tôn Uy cũng hăng tiết, 2 đường kiếm chạm nhau tóe lửa, tạo thành 2 đạo hắc bạch bao quanh 2 người. Bỗng Anh Vũ quát lên 1 tiếng, 1 chiêu "Ẩn long trầm thủy" nhanh như chớp đâm trúng đùi Tôn Uy. Tôn Uy đỡ không kịp phải nhảy lùi về phía sau. Ô Long kiếm pháp mạnh ở 2 chữ "nộ, giáng" nay nộ khí đã hết như rồng hết phép phải lui về. Thanh Long độc kiếm thì như con rồng ẩn mình dưới nước chờ thời, nay đến dịp tung hoành thiên địa, "thích, trảm" kẻ địch. Anh Vũ thuận thế xuất thêm 2 chiêu "Xung thiên bạch hạc", "Thanh Long bải vĩ" đâm liền mấy nhát, Tôn Uy 2 tay mỏi nhừ, đùi lại bị thương không cách nào chống đỡ. Cuối cùng đau quá không chịu được phải kêu lên:

-Mau dừng tay! ta đầu hàng! ta đầu hàng!

Anh Vũ mỉm cười thu thế:
"Thanh Long Bái Tổ Hầu Sư
Diện Tiền Lập Bộ Kiếm Thu Trở Về."
Tôn Uy quần áo rách tơi tả khắp người đầy vết thương, đứng không vững phải nhờ 2 tên võ sinh dìu 2 bên xuống băng bó. Anh Vũ không để ý gì tới hắn, quay xuống bảo 1 người đang đứng xem:

-Mấy năm nay cô cũng tiến bộ không ít nhỉ?

Người kia cười nói:

-Ngươi đánh bại được Tôn Uy quả đúng hợp ý ta, hắn cứ lẽo đẽo theo ta hoài, vốn định nhân dịp này dạy dỗ 1 phen, không ngờ ngươi lại ra tay trước.

Cô gái này không phải ai khác chính là Thanh Nhi. Anh Vũ vốn tưởng cô ta học võ chỉ là vui thích nhất thời, ai ngờ cô ta thực sự ham mê, thiên phú hơn hẳn các võ sinh khác, lại được sư phụ "cha" dạy dỗ nên công phu cũng không tầm thường. Thanh Nhi không chỉ tham gia tỷ võ, mà còn đến chung kết!
Tôn Uy ngồi 1 bên thấy 2 người cười nói thì tức giận vô cùng. Thời gian qua hắn luôn tìm cách lấy lòng tiểu mỹ nữ, chính là muốn giành 1 suất làm đệ tử chính tông phái Thiên Môn đạo. Để tham gia cuộc khảo thí 10 năm 1 lần này phải có sự đề cử của Đường chủ võ đường. Nếu lấy được Thanh Nhi làm vợ thì quả là 1 mũi tên trúng 2 con chim, vừa có được mỹ nữ, vừa trở thành đệ tử chính tông, trở thành cao thủ đệ nhất. Hắn trời sinh thần lực, nhỏ tuổi mà có thể sử được trọng kiếm, luyện Ô Long kiếm đã có thành tựu, trong võ đường trừ Thanh Nhi là nữ nhân ra thì không có đối thủ. Tiếc rằng hôm nay hắn lại thua về tay Anh Vũ. Đám thuộc hạ cũng không tiến nổi vào chung kết, thật mất mặt hết chỗ nói.
Đinh Dũng nói:

-Thanh Nhi, Anh Vũ, 2 ngươi có cần nghỉ ngơi 1 lúc không?

Thanh Nhi vừa rồi chiến thắng dễ dàng, trận đấu của Anh Vũ và Tôn Uy lại diễn ra khá lâu nên sức lực đã hồi phục bèn nói:

-Dạ không cần đâu ạ.

Anh Vũ cười khổ: '' Cái cô nương này gì mà hăng thế không biết. Tiểu mỹ nữ này là con gái rượu của sư phụ, lại được bao nhiêu thiếu niên theo đuổi, chẳng may mình làm cô ta đứt 1 sợi tóc thôi cũng mệt rồi. Xem ra trận này còn khổ đấu hơn trước". Đinh DŨng hỏi Anh Vũ:

-Con có cần nghỉ 1 lúc không?

-Dạ không cần đâu ạ.

-Vậy được, Thanh Nhi, Anh Vũ chuẩn bị... Trận chung kết bắt đầu!

Đám võ sinh thua cuộc dĩ nhiên là cổ vũ nữ thần của họ, với Anh Vũ thì chẳng coi ra gì. Vả lại lão đại của bọn chúng bị Anh Vũ đánh bại, thằng nào lơ ngơ kêu:"Anh Vũ cố lên!" thì chắc chắn không còn mồm mà kêu thêm tiếng nào nữa. Anh Vũ ở trên chỉ còn biết cười khổ: " Nợ tiền, đắc tội với Ma phong sương độc, giờ lại thêm đám này, đúng là số khổ mà". Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng chàng cũng chỉ cảm thán thế mà thôi, đám võ sinh này so với Ma phong sương độc, à không Bích Đào thôi cũng kém xa nhiều lắm. Trong lòng lại nhớ tới thần tiên tỷ tỷ trên núi Bạch Mộc lương tử, nhớ tiếng đàn bầu mà lòng ngẩn ngơ. Giờ chàng lại ước được quay trở lại núi, cùng ở trong nhà trúc, cùng trò chuyện, đàn hát với giai nhân. Bất chợt có tiếng gió vụt qua trước mặt, Thanh Nhi cầm kiếm nói:

-Trận đấu bắt đầu rồi đấy, ngươi nghĩ cái gì vậy.

Anh Vũ lắc đầu:

-Không có gì.

Thanh Nhi chỉ kém Anh Vũ 1 tuổi, nàng trước giờ chỉ ham mê luyện võ, không thích học cầm, kỳ, thi, họa, nữ công gia chánh, đặc biệt ghét ai nhắc tới việc lấy chồng. Đến tuổi cập kê nhưng hễ Đinh Dũng nhắc tới việc tìm chàng rể là nàng lại giận dỗi bỏ đi. Trong võ đường có 1 mỹ nhân như thế, hẳn nhiên là đối tượng của hầu hết các võ sinh. Ai trò chuyện bình thường thì không sao, hễ giở trò tán tỉnh lập tức phải lĩnh hộ đôi song tuyết kiếm của nàng. Đinh Dũng với con gái cũng vô cùng yêu chiều nên trong võ đường không ai dám trái ý. Có điều Anh Vũ chẳng những không hâm mộ nàng mà còn thường xuyên trái ý khiến Thanh Nhi vô cùng tức giận, nhiều lần mách cha nhưng Đinh Dũng chỉ nói qua loa vài câu chứ không để tâm. Lâu dần, nàng cũng phải chấp nhận tên cứng đầu này là ngoại lệ so với đám còn lại. Thanh Nhi chỉ kiếm vào Anh Vũ nói:

-Ngươi bình thường cứng đầu không chịu nghe lời, hôm nay để xem còn dám cứng đầu với kiếm của ta không.

-Cô là mẹ ta hay sao mà ta phải nghe lời?Song kiếm của cô chưa chắc sắc hơn trường kiếm của ta đâu.

Anh Vũ bình thường ít nói, nhưng hễ gặp cô gái này là phải khẩu chiến vài câu. Đây gần như là thói quen nhiều năm của 2 người. Oan gia ngõ hẹp, cuối cùng vẫn phải đấu 1 trận. Thiên Môn đạo vốn rất ít nữ đệ tử, kiếm pháp trong võ đường dành cho nữ nhân cũng chỉ có 1 bộ song tuyết kiếm, uy lực cũng không lớn lắm. Muốn luyện nhiều công phu hơn phải trở thành đệ tử chính tông. Xem ra Đinh Dũng đã chấp chận con gái theo đường võ học.