Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 13

Chương 13

Anh Vũ cười xong thì nghĩ bụng, mình quả đúng là rất cần tiền, nhưng lại không biết làm ăn buôn bán, chỉ sợ làm mất mối của Vương Bát, hơn nữa dạo này nó rất bận, tối ngày học võ, không có thời gian liền nói:

-Ta không nhận ngươi làm đại ca được, ngươi tuổi không hơn ta, võ cũng kém ta, ngươi phải làm tiểu đệ, à không "đại" đệ của ta mới đúng. Nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta làm bằng hữu cũng được.

Vương Bát chưng hửng:

-Thôi vậy cũng được, bằng hữu cũng tốt.

Mấy hôm sau, Phạm Lăng đến thăm. Anh Vũ vui sướng vô cùng, luôn miệng trách tại sao lâu như vậy mới tới. Hóa ra là 3 huynh đệ họ Phạm hành hương lên núi Côn Sơn cảm tạ vị đại sư kia, tiếc rằng không gặp được nên chỉ thắp hương, quyên góp chút công đức rồi ra về. Anh Vũ kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho Phạm Lăng, chỉ chuyện bị đánh thì nói dối đi, vết thương là do sơ ý lúc luyện tập gây ra. Phạm Lăng vừa từ xa về, Anh Vũ quả thực không muốn gây thêm chuyện cho đại ca. Phạm lăng nghe tới việc Anh Vũ được vị đại sư đả thông kinh mạch thì không khỏi vui mừng:

-Thật không ngờ tiểu đệ lại có phúc lớn như vậy, lão hòa thượng đó không phải tầm thường đâu. Đó là đại sư Thích Vạn Hạnh, trụ trì chùa Côn sơn.

Nhưng nghe tới đoạn Anh Vũ đi khám hết 8 tiền, Phạm Lăng tức giận nói:

-Lão Hà này ngày càng quá đáng, trẻ con cũng không tha. Lão này tham tiền lắm, trước lão cũng suýt làm Đường chủ đấy, nhưng vì nhận hối lộ gây tội lớn nên bị giáng xuống làm trong y quán. Không ngờ lão không biết sửa đổi mà còn tác quái thêm. Thuốc trị thương chỉ 1,2 tiền là cùng, lão lại đòi tới 8 tiền, còn tiền lãi nữa chứ. Đệ đệ ngốc à, ngươi bị lừa to rồi.

Giấy nợ đã viết nên chẳng thể làm khác được, Phạm Lăng liền đưa Anh Vũ vài quan để trả nợ. Thoạt đầu Anh Vũ không muốn nhận, sau nghĩ lại đến bao giờ mình mới có tiền trả nợ, mà lãi thì ngày một tăng, thôi thì cứ vay người quen trước rồi tìm cách trả sau vậy. Suy nghĩ đó cùng với thái độ ép buộc của Phạm Lăng khiến Anh Vũ đành phải cầm tiền. Nghĩ tới vị đại sư có ơn với mình kia, Anh Vũ thật không ngờ 1 ông già gánh củi lại có lai lịch lớn đến vậy, xem ra sau này phải hành xử cẩn thận, tên ăn mày cũng có thể là cao thủ võ công cũng nên. Nhưng đường đường là trụ trì mà lại đi gánh củi sao? Anh Vũ thắc mắc hỏi Phạm Lăng. Phạm Lăng cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bị hỏi tới thì gãi đầu gãi tai đáp:

-Chắc hôm đó mọi người bị ốm nên trụ trì phải làm thay chăng?

-Cao thủ võ lâm cũng ốm được sao?

-Cao thủ võ lâm cũng là người, cũng bệnh như thường chứ sao. Ta giỏi võ vậy mà đi lại gần tháng trời về cũng bị cảm này. Khỏi cái là chạy ngay tới thăm đệ liền đây. Mà thôi, không bàn về vấn đề này nữa, ta dắt đệ lên Đông kinh chơi mấy hôm.

-Không được đâu, đệ đang học đến phần quan trọng rồi, cùng lắm chỉ nghỉ ngơi được 1 ngày thôi.

-Vậy cũng được, đệ vào xin phép sư phụ đi.

2 người 1 ngựa cứ thế tiến vào Đông kinh.

Dọc đường, Anh Vũ cố thu hết vào tầm mắt dáng vẻ những người dọc đường. Nó vẫn canh cánh nỗi lo về Hằng tiểu thư, về Phi thúc. Ở võ đường không được ra ngoài, trừ khi có lệnh của Đường chủ. Hiếm khi có dịp thế này, nó tất nhiên là tích cực quan sát, không bỏ qua một ai. Nó nhớ rằng trên đuôi mắt Hằng muội có 1 nốt ruồi son đỏ rất hiếm thấy, nên cứ chằm chằm nhìn vào mặt mấy bé gái trên đường. Các cô bé thấy có ánh mắt nhìn mình cũng nhìn lại, thấy 1 cậu bé anh tuấn thì đỏ cả mặt lên, mặt quay đi chỗ khác, có cô bé thì sợ hãi mà núp sau áo mẹ mà mắt vẫn len lén nhìn. Phạm Lăng thấy hết mấy cảnh ấy cười khà khà hỏi:

-Đệ nhìn gì thế, ngắm gái sao? Đông kinh không thiếu các muội muội xinh đẹp, không biết có ai lọt vào mắt xanh Anh Vũ nhà ta chưa ha?

Anh Vũ cười ngại ngùng, đành kể lại chuyện, tất nhiên giấu việc về vụ án kia, chỉ nói mình có 1 muội muội thất lạc mấy năm trước, không biết giờ lưu lạc ở đâu. Phạm Lăng lắc đầu nói:

-Người không biết chạy đi đâu, tìm khác gì mò kim đáy bể.

-Dù thế nào nhất định đệ cũng phải tìm bằng được.

Anh Vũ không rõ tại sao mình phải tìm kiếm tiểu thư, có lẽ vì nó thấy lo lắng cho sự an toàn của Hằng muội, muội ấy còn nhỏ tuổi, quen được hầu hạ, Phi thúc lại chưa từng chăm sóc trẻ em, chỉ sợ không chịu được vất vả mà bỏ mạng. Cũng có thể vì nó thấy nợ lão gia đã giúp đỡ cha con nó rất nhiều. Năm xưa thôn nó bị lụt lớn, cuốn trôi nhà cửa ruộng vườn, mẹ nó vì cứu nó mà bị dòng lũ cuốn đi. Lão gia đã giúp đỡ những người trong thôn xây dựng lại nhà cửa, tìm kiếm người mất tích. Ông còn nhận một số người vào làm gia nhân, trong đó có cha con Anh Vũ. Mà có lẽ đơn giản vì 2 đứa nó chơi với nhau từ bé, xa thì nhớ gặp nhau là cười. Nó cũng không nghĩ kỹ vì đâu, chỉ muốn tìm bằng được mà thôi.

Phạm Lăng lại nói:

-Chuyện này đệ cứ để ta, tiêu cục chúng ta không nơi nào chưa từng tới, nhất định ta sẽ nghe ngóng giúp.

Anh Vũ cảm tạ, thấy mọi người quá tốt với mình, bản thân lại không có gì đáp lễ, thật ngại quá bèn hỏi sang chuyện khác:

-Thế đại ca và nhị ca đâu rồi, sao không đến thăm đệ?

-Họ ấy à, đang bận tối mắt tối mũi ở tiêu cục rồi. Từ khi hoàng thượng băng hà, mọi chuyện cứ rối tung rối bù cả lên.

-Vậy sao huynh còn rảnh rỗi tới đây chơi vậy?

-Ta...ta...bị bệnh, cứ nhìn thấy sổ sách chữ nghĩa là chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng không sao chịu được.

-Bệnh này đệ biết cách chữa đấy.

-Chữa thế nào?

-Uống vài cốc rượu là khỏi ngay.

Phạm Lăng gật gật cao hứng nói:

-Đúng là tứ đệ hiểu ta. Hôm nay để tam ca đãi đệ 1 bữa, không say không về.

-Được, đệ sẽ bồi tiếp huynh chu đáo!

* * *

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã mấy mùa thu qua. Anh Vũ được sư phụ chỉ dạy tận tình, lại chăm chỉ khổ luyện nên công phu ngày càng tiến bộ rõ rệt. Vì võ công đã bỏ xa đám võ sinh trạc tuổi nên chàng không cần đến khu tập luyện. Lũ võ sinh kia không có cơ hội bắt nạt Anh Vũ nữa, mà có phải đánh nhau thì cũng không sợ, với võ công hiện tại chúng không còn là đối thủ của chàng nữa rồi. Thế nhưng việc tìm kiếm Hằng muội thì ngày càng mong manh, 2 người họ cứ như đã biến mất khỏi nước Đại Việt vậy. Phạm Lăng dùng quan hệ của mình dò hỏi khắp nơi, thậm chí tự mình đi vài chuyến nhưng vẫn không có kết quả. Anh Vũ từ lâu đã xin Đinh Dũng được ngao du tứ phương thăm thú mỹ cảnh, thuận tiện tìm muội muội nhưng tận tới bây giờ mới được chấp nhận. Trước khi đi, Đinh Dũng không quên cung cấp thông tin cơ bản về giới võ lâm hiện tại, dặn dò kỹ lưỡng mọi việc. Khi chàng sắp sửa ra ngoài thì chợt bị gọi lại:

-À quên mất, có việc này ta phải nhắc con. 1 năm sau, nhất định con phải quay trở lại đây.

-Có việc gì vậy sư phụ?

- 1 năm nữa là tới thời hạn khảo thí của môn phái. Tất cả các võ đường trong cả nước sẽ tổ chức cho các võ sinh thi đấu với nhau, chọn ra 2 người có thiên tư tốt nhất để tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của các trưởng lão. Cái đại hội này cứ 10 năm mới có 1 lần, võ đường ta trước nay lần nào cũng có người được làm đệ tử chính tông, con không được làm mất mặt ta đâu đấy.

Đinh Dũng vừa cười nói vừa vỗ vai mấy cái, miệng thì nói vậy nhưng ông biết với khả năng của Anh Vũ thì nhất định sẽ thuận lợi qua cửa, lòng khấp khởi vui mừng nghĩ thầm:"Mấy lão già thối kia phen này đều phải phục ta sát đất". Thiên Môn đạo có quy định tuyển võ sinh khá kì lạ. Họ không tuyển hàng năm mà cứ 10 năm mới chọn một lần, mỗi lần 1 võ đường chỉ được chọn tối đa 20 môn sinh, tuổi tác không được chênh lệch nhau quá nhiều. Danh tiếng Thiên Môn đạo uy chấn giang hồ, người người đều xin học rất đông, nếu đều nhận hết thì quả thực không quản nổi. Vì vậy chưởng môn đời trước đã lập ra cả thảy 12 Võ đường rải rác khắp nơi, dạy ít công phu cơ bản, những nhân tài tốt nhất mới được 5 vị trưởng lão lựa chọn làm đệ tử, thậm chí có thể làm đệ tử của chưởng môn. Đó mới được coi là đệ tử đích tông, còn như lũ võ sinh này chỉ coi như nửa cái đệ tử kí danh mà thôi. Anh Vũ hiểu ý sư phụ, biết nếu được lựa chọn thì con đường luyện võ sau này rộng mở vô cùng, liền đáp:

-Dạ, sư phụ cứ yên tâm, đệ tử nhất định đúng hẹn sẽ trở về.