Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 12

Chương 12

Anh Vũ liếc nhìn thấy Thanh Nhi vẻ rất tức giận. Cô bé cũng được coi là có tư chất nhưng trước nay cha chưa từng dạy võ bài bản cho, nay 1 tên ở đâu chân ướt chân ráo tới lại được nhận làm đệ tử. Cô bé rời khỏi sảnh đường, không quên hung hăng liếc nhìn Anh Vũ 1 cái. Anh Vũ chỉ không ngừng kêu khổ, đắc tội với con gái độc nhất của sư phụ, lại là tiểu mỹ nữ mọi người theo đuổi, xem ra sau này khó sống rồi. Nó từng tố cáo với sư phụ nhưng Đinh Dũng chỉ cho là lũ trẻ nô đùa với nhau nên cũng không để ý, hơn nữa ông ta sẽ không tin con gái mình lại làm ra điều ấy.

Anh Vũ cứ sáng đi luyện võ bình thường, tối lại luyện riêng với Đinh Dũng. Nhiều lúc khá mệt nhọc nhưng thấy võ công mình không ngừng tiến bộ thì rất mừng. Chỉ buồn lâu rồi các vị đại ca không tới thăm. Người thân quen thì không thấy mà oan gia thì luôn tìm tới cửa. Có điều không biết do Anh Vũ mạnh lên hay lũ nhóc kiêng dè thân phận mới của nó mà cũng không nặng tay như trước.

Một lần, như thường lệ, Anh Vũ lại bị đánh, nhưng có đứa trẻ khác đã trông thấy. Tên này không ra tay giúp đỡ mà chỉ đứng núp sau tường xem náo nhiệt. Tên này xem chừng còn béo hơn tên cầm đầu đánh Anh Vũ, má núng nính, đôi mắt bị những thịt mỡ dồn ép còn lại tý xíu, len lén nhìn. Chờ lũ kia đi khỏi, hắn mới nhảy ra tới gần Anh Vũ:

-Bị đánh đau không? Tôi có thuốc đây, để tôi xoa giúp cậu.

Tên này cũng tốt quá, hắn chắc cũng đánh không lại nên mới chờ lũ kia đi rồi mới giúp mình. Anh Vũ nghĩ vậy nén đau gật đầu, tên kia lấy ra bình thuốc xoa những chỗ thâm tím trên người nó rất thành thạo. Xong xuôi hắn xòe bàn tay ngắn tủn đưa ra trước mặt Anh Vũ. Anh Vũ định đưa tay ra bắt thì hắn lại rụt tay lại. Anh Vũ tưởng hắn sợ bẩn bèn lau tay vào quần rồi lại đưa ra. Nhưng tên béo này vẫn rụt tay lại, rồi lại đưa 5 ngón tay ra dứ dứ trước mặt Anh Vũ. Anh Vũ không hiểu bèn hỏi:

-Sao cậu đưa tay mà không cho tôi bắt?

Tên béo nhìn nó như nhìn một sinh vật kỳ lạ, 5 ngón tay lại ép sát mặt Anh Vũ đáp:

- Ai thèm bắt tay ngươi? Ý ta là 5 đồng, tiền thuốc hết 5 đồng.

Anh Vũ suýt chút phụt máu tươi, ngã ngửa ra sau. Cứ ngỡ hắn có ý tốt giúp mình, ai dè hóa ra là phường buôn, lại lợi dụng lúc mình bị đánh mà bán thuốc, hơn nữa còn ép bán! Mấy hôm trước còn nợ tiền thuốc chưa trả, học phí cũng chưa đóng, nay lại lòi đâu ra 1 tên đòi tiền nữa. Không biết kiếp trước có gây thù chuốc oán gì với mấy người thừa cân này không mà kiếp này bị những 2 tên béo hành hạ, Anh Vũ hậm hực nói:

-Ta không trả đấy, là ngươi tự xoa chứ ta có mua thuốc nhà ngươi đâu.

Tên béo phùng má chửi:

-Con mẹ nó, ngươi đây là muốn ăn quỵt hả. Lão tử thấy ngươi bị đánh trọng thương nên mới xoa thuốc cho, không tính tiền công chỉ lấy tiền thuốc thôi mà ngươi còn định quỵt hả? Bình thuốc này là gia truyền, giá không dưới 10 quan đâu đấy, ta chỉ lấy có 5 đồng thôi mà ngươi còn định quỵt hả?

Anh Vũ nghĩ thầm bình thuốc này mà 10 quan tiền thì ngươi sớm đã hét giá vài trăm quan rồi, sợ rằng đây có khi không phải thuốc mà nước tiểu ngựa cũng nên. Nhưng nó cũng không biết trả lời thế nào bèn nói cứng:

-Ta đích thực không có tiền để trả, cứ ăn quỵt đấy ngươi làm gì được ta. Gọi người đánh chăng?

Nói xong nhắm mắt lại, chờ tên béo này nổi xung lên, tiếc rằng mình không còn sức chống trả nữa rồi. Thế nhưng chỉ thấy hắn lùng sục hết túi này túi nọ trong quần áo Anh Vũ, suýt nữa khố cũng cởi ra luôn thì mới thở dài nói:

-Nhìn ngươi tàn tạ thế này chắc không móc nổi xu nào thật, xem ra lão tử ta thất bại vụ làm ăn này rồi.

Nhìn hắn Anh Vũ đang tức giận cũng thấy tức cười. Tên này tý tuổi đầu đã xưng lão tử, lại học đâu vẻ mặt nghiêm trọng thở dài thườn thượt, nếu người bình thường e đã động lòng thương. Khổ nỗi tên này béo quá, hắn làm vẻ mặt ấy thì Anh Vũ lại thấy buồn cười không sao chịu được. Thở dài hồi lâu, tên béo lại nói:

-Coi như hôm nay lão tử làm việc tích đức vậy, thu thêm 1 lão đệ cũng tốt.

Hắn kéo Anh Vũ dậy, 2 đứa kéo nhau ra bờ sông tâm sự. Dọc đường Anh Vũ mới biết hắn là Vương Bát, con nhà thương gia giàu nhất huyện Sơn Minh này. Cha hắn là tay buôn gạo nên nhà rất giàu nên Vương Bát được nuôi rất béo. Hắn đâm ra lười nhác, tối ngày chỉ ăn rồi ngủ. Người xưa có câu "Sĩ,nông,công,thương", thương nghiệp được coi là nghề thấp kém trong xã hội, người buôn bán dù giàu đến mấy cũng không thể so bằng vai vế với người đọc sách được. Vì thế cha hắn muốn hắn học chữ nhưng phải cái tính lười quá học không được, lại sang học buôn bán cũng không xong nên tức giận cho hắn vào đây học võ, hẹn 3 năm nữa tới đón về. Vì cha hắn đóng góp rất "đầy đủ" nên mới được nhận, chứ bình thường chẳng võ đường nào lại thu nhận 1 tên vừa béo vừa lười như vậy. Hắn cũng bằng tuổi Anh Vũ, thấp hơn nhưng trọng lượng lại nặng gấp mấy lần, đi lại cứ lạch bà lạch bạch trông đến mệt. Anh Vũ thi thoảng phải dừng lại chờ hắn đuổi kịp, thành thử quãng đường ngắn mà đi mãi mới tới nơi. Vừa đi, Vương Bát vừa kể cuộc đời mà hắn coi là "đầy khổ ải" của hắn. Hóa ra do béo lại là con nhà buôn nên hắn bị bạn học coi thường, thường xuyên bị lấy ra làm trò đùa, mấy bận còn bị đánh. Tên này đánh không lại nhưng xem ra cũng không ngốc, lấy tiền cha hắn đưa cho đem ra "hối lộ" cho mấy thằng kia. Nhưng từ đó hắn cũng thiếu tiền, đồ ăn trong võ đường lại quá nghèo nàn, sao lấp đầy được cái bụng như cái trống của hắn?. Từ đó hắn nảy ra ý kiếm tiền từ chỗ bạn học. Quả thực tên này không hổ có máu nghề buôn trong người, mua rẻ bán đắt, lại nhằm vào những thứ mà lũ trẻ thích như dồ chơi, kẹo, bánh,...,chẳng mấy chốc đã thu hồi được vốn. Anh Vũ là đối tượng tiếp theo của hắn, nhưng tiếc lại vớ được tay nghèo rớt mồng tơi. Điều hắn ngạc nhiên nhất là Anh Vũ lại chịu kết bạn với hắn. Trước giờ hắn với mọi người chỉ là quan hệ buôn bán, không ai chịu làm bạn với tên Vương Bát này cả. Hắn sung sướng khoác tay Anh Vũ:

-Hà hà, giờ ngươi là lão đệ của ta, từ mai ngươi cứ theo ta kiếm tiền, chắc chắn về sau không bị đánh nữa.

Anh Vũ cười nói:

-Thế tên Vương Bát Đản nhà ngươi còn đòi lão đệ này 5 đồng nữa không?

-Không lấy nữa, không lấy nữa. Tri kỉ chí cốt, ờ, ờ, lão tử hảo cầu. Dăm ba đồng bạc lẻ tính toán gì nữa.

Tên này lại lấy câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" ra mà nói xằng bậy. Hắn lại coi ta là mỹ nữ sao? Anh Vũ nghĩ vậy bật cười ha hả. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới đây nó được cười sảng khoái như vậy. Vương Bát biết mình nói sai bị người ta phát hiện, cũng không xấu hổ mà bật cười theo.