Một Khúc Ca Triều Lê

chương 16

chương 16

Dù bị trộm 1 túi lớn nhưng toàn là đồ lỉnh kỉnh, đối với nhà Vương Bát cũng không đáng bao nhiêu nên không bắt được thủ phạm cũng không là vấn đề gì quá lớn, hôm sau báo quan là được, còn tìm được hay không thì không biết. Anh Vũ dùng thời gian mấy ngày sau chỉ dạy Vương Bát cách dùng nội công, một số chiêu thức cơ bản phòng thân. Ở mấy ngày ăn ngon mặc sướng, chàng cảm thấy không quen, bứt rứt muốn rời đi. Vương Bát biết tính của Anh Vũ, cũng không giữ chàng mà đưa cho mấy thỏi vàng, nói mình sau khi ổn định việc buôn bán nhất định sẽ cùng Anh Vũ du ngoạn. Anh Vũ nhận vàng, nghĩ "Nợ cũ chưa trả lại thêm nợ mới, không biết bao giờ mới có tiền trả đây nữa. Thôi thì năm sau trở về chăm chỉ làm bảo tiêu lấy tiền trả nợ thôi, còn tiền cưới vợ nữa chứ, chẳng thà ở lại học buôn bán với tên béo này cho xong". Nghĩ tới cảnh mình râu tóc bạc phơ vẫn phải chống gậy đi bảo tiêu để trả nợ thì không khỏi phì cười. Anh Vũ lại lên đường tiến về phía bắc. Không có mục tiêu cụ thể nên chàng cứ thong thả đi, đến nơi nào có người thì lại dò hỏi tìm người, tay cầm bình rượu, vừa đi vừa ngân nga, tiêu sái vô cùng.

Tới một tửu quán ven đường, chàng đang uống rượu say sưa thì nghe tiếng nói chuyện của mấy hán tử ngồi đối diện. Người nào người nấy vẻ bặm trợn, ăn mặc rách rưới, ai cũng đeo 1 cái bị. Chỉ nghe 1 người nói:

-Các huynh đệ thấy vị tiểu cô nương kia thế nào?

-Chà chà, đại ca quả thật có mắt nhìn, cô ta tuy che mặt nhưng làn da trắng trẻo, thân hình thon thả, chắc chắn là nghiêng nước nghiêng thành.

Anh Vũ câu đầu là vô ý nghe được, nghe đến câu sau thì quay lại, nhìn theo hướng họ nhìn thì thấy phía bàn trong góc có 1 cô nương ăn mặc kín đáo, đội 1 loại mũ có vành lớn che gần hết cả khuôn mặt, chỉ lộ cái miệng nhỏ nhắn đang ăn uống. Anh Vũ đang lấy làm kì quái, lại nghe đám hán tử nói tiếp:

-Đại ca, cô nương này xinh đẹp như thế, chút nữa chúng ta cứ...

-Đúng đó đại ca, đại ca ăn thịt, để lại bọn ta ít canh là được rồi.

-Được, lát nữa chúng ta cứ bám theo cô ta, tìm chỗ nào vắng vẻ sẽ hành động.

Anh Vũ tuy không hiểu ý bọn họ nhưng cũng đoán được không có ý tốt, nghĩ thầm mình chưa biết bọn họ làm gì, tốt nhất cứ bám theo xem sao. Nghĩ vậy nên vừa ăn uống vừa chú tâm quan sát, quả nhiên một lúc sau, cô nương kia vừa rời đi thì đám hán tử cũng đi theo. Anh Vũ bám theo tới khu rừng phía trước, thấy cô nương kia đang tựa người vào 1 gốc cây, đám hán tử vây xung quanh. Cô nương kia nói:

-Các ngươi định làm gì?

Mấy gã kia cười cười xoa tay nói:

-Làm gì tiểu cô nương cũng biết phải không, cứ ngoan ngoãn phục vụ mấy vị gia gia thật tốt thì sẽ được sống, bằng không chết ta cũng không tha.

Anh Vũ không nhịn được nữa liền xông tới, hét lớn:

-Lũ dâm tặc các ngươi mau tránh xa ra.

Chưa dứt câu, 1 chiêu long thăng trảm thạch trong thanh long độc kiếm đã chém tới. Lũ hán tử cũng nhanh chóng rút binh khí ra, nào đao, nào chùy, nào trường côn, không hoảng loạn chống đỡ. Anh Vũ dù đối mặt với 7,8 người cũng không rơi vào thế hạ phong, thế công uyển chuyển mà uy mãnh, kiếm pháp vô cùng xảo diệu. Bỗng cô nương phía sau "A!" lên 1 tiếng, thì ra có kẻ thừa lúc Anh Vũ bị vây công mà lẳng lặng cầm đao chạy về phía gốc cây. Anh Vũ cũng không hoảng, xoay người khuỵu 2 chân nhảy về phía sau nhanh như chớp, ấy là chiêu long ẩn phi thiên. Chiêu ấy chàng dùng hết sức lực mà phi tới, tên kia dù có thấy cũng làm sao mà phản ứng kịp, liền bị 1 kiếm đâm chết tươi. Anh Vũ không trở lại vòng chiến mà đứng chắn trước người cô gái kia, hỏi:

-Cô nương không s...

Chưa nói hết câu thì thấy có vật gì đó giống như chiếc khăn lụa áp vào mũi, tự nhiên chàng thấy 2 mắt díu lại, cơn buồn ngủ ập tới. Anh Vũ chỉ kịp kêu lên 1 tiếng rồi lăn ra đất bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Anh Vũ mới tỉnh lại, thấy trời đã sẩm tối, chân tay bị trói, nhốt trong 1 chiếc cũi, bên cạnh còn có mấy người khác nữa. Chàng hoảng hốt nhìn quanh, thấy chung quanh toàn là những nam thiếu niên trẻ tuổi nằm ngủ ngon lành, cách đó không xa là mấy tên hán tử hồi sáng và cô gái đang ngồi nấu nướng dưới 1 gốc cây. Thoạt đầu chàng nghĩ: "Ôi thôi, xem ra mình đã không cứu được cô nương kia rồi. Thật đáng hổ thẹn!", nhưng quan sát một lúc thấy thái độ của mấy hán tử với cô nương kia rất cung kính, không có vẻ gì là dâm tặc, mà cô nương kia điệu bộ cũng không giống vừa bị khi dễ. Chàng chợt nhớ ra mình bị 1 cái khăn từ phía sau bịt vào mũi, không phải cô nương kia thì là ai. Lúc này chàng đã hiểu mình bị lừa, những người này chắc chắn cùng một đám với nhau, chuyên lừa những thiếu niên khí huyết cương phương, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nghĩ đến đây lòng bừng bừng tức giận, sao lại có kẻ vô sỉ lợi dụng lòng tốt của người khác như vậy chứ. Nhìn mấy thiếu niên bên cạnh vẫn đang ngủ say, Anh Vũ thở dài 1 tiếng, tự thấy mình quả quá non nớt, bắt trộm để trộm chạy mất, cứu người thì bị người ta lừa, muốn làm việc tốt cũng khó quá đi. Chàng quan sát đám người kia, thấy đám hán tử đang nướng thịt, 1 người đứng lên cung cung kính kính đưa cho cô gái. Những người còn lại người mang nước, người chuẩn bị lều, không ai nói gì. Anh Vũ lấy làm lạ, những người này đều cao to khỏe mạnh, sao lại đi hầu hạ 1 cô nương như thế. Chắc cô ta võ công rất giỏi, nên đám hán tử này mới nghe lời đến thế. Đám thiếu niên lúc này đã tỉnh, luôn miệng kêu ầm ĩ. Cô gái nói bằng giọng chán ghét:

-Bảo bọn chúng im mồm đi.

Đám người kia "Dạ!" 1 tiếng rồi cầm binh khí tới, gõ vào đầu mấy tên thiếu niên:

-Bọn mi có ngậm mồm vào không, đứa nào thở câu nữa lão tử đánh chết kẻ đó.

Bọn thiếu niên thấy ai ai cũng mặt mày dữ tợn, đao kiếm sáng loáng thì không dám ho he gì nữa. Bọn chúng liếc nhìn thấy Anh Vũ, mắt bừng bừng lửa giận. Anh Vũ giật mình nhớ ra ban nãy mình đã giết chết 1 người trong số họ, bây giờ lại lọt vào tay người ta, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà. Mấy người kia xì xào gì đó rồi vác đao tới gần Anh Vũ. Anh Vũ kêu thầm: "Than ôi đời anh hùng của Anh Vũ đến đây là hết. Đến tay 1 cô nương cũng chưa được nắm, nợ nần chưa trả, muội muội chưa tìm thấy, thật không cam tâm". Bỗng có 1 người nói:

-Các vị đại ca à, có thể cho tiểu đệ húp chút canh không? Thực sự đói quá rồi.

Hán tử cầm gậy quát:

-Ăn uống cái gì, nói nữa là ta đánh cho vỡ đầu đấy.

Người kia thở dài nói:

- Húp tý canh thừa cũng không cho, đại trượng phu gì mà hẹp hòi dữ vậy. Hay các vị thả ta ra đại tiện tý nha, thật không chịu nổi mất.

Hán tử kia tức giận, thò gậy vào trong vụt tới tấp. Thiếu niên vừa kêu vừa lăn lộn, mấy gậy đập cũng không trúng. Hán tử định mở cửa vào đánh cho hả giận thì cô gái kia thò đầu ra nói:

-Các ngươi đừng ồn ào nữa, cứ mặc kệ chúng. Thập tam, ngươi canh chừng bọn chúng là được rồi.

Mấy người kia nghe vậy mặt lại trở nên vô cảm, bước ra xa, chỉ có 1 gã ở lại ngồi xuống gốc cây gần đó chằm chằm quan sát.