Chương 21: Bạch Mộc Lương tử

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 21: Bạch Mộc Lương tử

Chương 21: Bạch Mộc Lương tử

Quận Gió chờ cho Anh Vũ nhớ hết rồi lại nói:

-Cách đây 20 năm, lại có người đồn rằng kinh thư đang ở chùa Vĩnh Nghiêm trên núi Yên Tử. Rất nhiều người đã tìm cách lên ngọn núi hiểm trở này để lấy kinh nhưng thực sự lên được chỉ có khoảng hai mươi người, toàn là cao thủ nổi danh đương thời. Trong đó lại chia làm 2 phe, 1 phe muốn kinh thư giữ nguyên trong chùa, 1 phe muốn cướp để tu luyện. Phe cướp dĩ nhiên là đông hơn nhiều, hoàn toàn áp đảo phe còn lại. Các nhà sư chùa Vĩnh Nghiêm chỉ chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, võ công là thứ yếu nên dù có sự giúp sức của người ngoài vẫn không chống cự nổi. Trụ trì không muốn kinh thư rơi vào tay kẻ xấu nên đã đưa cho người duy nhất còn sống trong số những người đã giúp đỡ nhà chùa, nhờ mang đến chùa Côn Sơn, hy vọng với võ công Thiếu lâm sẽ giữ được kinh thư an toàn. Nhưng sự việc bại lộ, người duy nhất ấy chỉ giữ được 2 trang, trọng thương trở về, còn kinh thư bị lấy mất. Người ấy chính là cha của Vương Cần, Vương Thụy. Sau đó ông ta bán cả gia sản đưa gia đình về chốn hoang vắng này ẩn núp không bao lâu thì qua đời. Khinh công của Vương Cần cũng là học trong 2 trang bị rách ấy. Mấy lần cha con Vương Thụy từng thử đến chùa Côn Sơn nhưng tai mắt ở đây rất nhiều, đành quay về chờ đợi, chẳng mấy chốc đã 20 năm.

Anh Vũ hỏi:

-Thế những người trên núi sau đó ra sao?

-Những người kia lấy được thần công thì dĩ nhiên không làm khó các vị sư trong chùa, nhưng ai ai cũng muốn học được thần công, thế nên lại xảy ra 1 trận ác chiến tranh giành lần nữa. Các vị đại sư chùa Vĩnh Nghiêm tổn thất nặng nề nên không tham gia, cuối cùng chỉ còn lại 3 người bất phân thắng bại, họ chia kinh thư làm 3 phần, mỗi người 1 phần trở về tu luyện.

Anh Vũ thấy thần công bị tách rời, không khỏi tiếc hùi hụi. Mỗi người thay nhau học có phải đều yên vui không? Quận Gió kể chuyện quên cả nỗi đau bị mù, tâm sự bấy lâu dồn nén trong lòng được nói ra thì như thủy triều cuồn cuộn, mạch cảm xúc tuôn trào. Tuy mới bôn tẩu giang hồ mới vài năm nhưng chàng đã nghe không ít chuyện về nữ ma đầu núi Bạch Mộc Lương Tử. Chàng biết chuyến này lành ít dữ nhiều, rơi vào tay Ma phong sương độc thì khó lòng sống sót. Độc môn bà ta cực kỳ lợi hại, nhất là thứ bột Hóa cốt sương đã hại chết không biết bao nhiêu cao thủ. Tâm nguyện của cha con họ Vương chưa hoàn thành, chàng chỉ còn cách đánh 1 canh bạc lớn. Anh Vũ là người có thân thủ khá nhất, tính tình cũng không tệ, là người có khả năng sống sót cao nhất. Nếu chẳng may mình bỏ mạng thì Anh Vũ sẽ tiếp tục hoàn thành tâm nguyện mà cha con Vương đại ca để lại. Cả đôi mắt của mình cũng đã đặt vào, xem ra Quận Gió ván này được ăn cả ngã về không, nếu Anh Vũ nổi lòng tham thì không chỉ 2 trang Vô vi kinh mà cả tính mạng chàng cũng chẳng giữ nổi.

Anh Vũ nghe chuyện đến hồi say sưa, lại hỏi:

-Tại sao họ lại để Vương bá bá cầm 2 trang chạy mất? 3 người kia tại sao không thay nhau học thần công cớ gì phải xé ra làm nhiều phần?

Quận Gió thở dài nói:

-Vương bá bá bị đánh trọng thương, nghĩ rằng nếu mình bị giết thì thần công cũng bị rơi vào tay họ, bèn ném kinh thư lên trời, lại lén xé đi mấy trang để có kẻ cướp được cũng không tu luyện được hoàn chỉnh. Những người kia lập tức tập trung vào quyển kinh, không còn để ý gì tới Vương bá bá nữa mới giữ được tính mạng. Còn 3 người kia không phân thắng bại, sợ kẻ nào học trước thành thiên hạ đệ nhất sẽ giữ lấy kinh thư thì không cách nào lấy lại. Dù thế nhưng học được 1 phần công phu trong đó đã đủ xưng bá giang hồ.

Anh Vũ lại hỏi:

-Thế chuyện của Vương Cần sau đó ra sao?

Đang hăng hái kể chuyện, nhắc đến việc này nét mặt Quận Gió lại đượm buồn, nhớ lại chuyện đau lòng không khỏi ngậm ngùi:

-Lão già Ngô Xuân Hà kia năm xưa cũng từng lên núi Yên Tử nhưng không đắc thủ, đành ôm hận trở về. Bát thịt không có phần thì chén canh nhất định lão không bỏ qua, vì thế luôn tìm kiếm tung tích của 2 cha con Vương Thụy. Nào đâu xa tận chân trời gần ngay trước mắt, họ ẩn cư ngay trong địa bàn của y mà y không hay. Mãi về sau y mới phát hiện ra, lập tức dẫn người tìm tới cửa. Ngô Xuân Hà thấy ta đứng sau Vương đại ca bèn nói:

-Nhanh thật, nhanh thật, mấy năm không gặp không ngờ Vương hiền điệt đã có con trai lớn thế này rồi a.

Vương Cần biết lão không có ý tốt bèn bảo:

-Đây chỉ là thằng nhóc ăn xin đến ở nhờ, với ta tuyệt nhiên không có quan hệ chi hết.

Vương đại ca nói vậy là để ta không bị cuốn vào chuyện này. Lão già kia tìm kiếm suốt 20 năm, nay con mồi đã ở trước mặt làm sao nhịn nổi nữa, không nhiều lời lập tức xuất kiếm đâm tới. Y biết khinh công Vương đại ca cao cường, cho người bày thiên la địa võng tứ phía, bên ngoài người của Nhất Nam phái kéo tới mỗi lúc một đông. Vương đại ca không ham đánh, lập tức cắp ta quay đầu chạy trốn. Huynh ấy cầm 1 thanh đoản kiếm, tả đỡ hữu gạt, bộ pháp mau lẹ, không kẻ nào đả thương được. Ta vẫn nhớ lúc ấy mấy lần lưỡi kiếm lướt qua ngay sát mặt ta thì Vương đại ca lại xoay người tránh được, lúc xoay thì xoắn vặn tựa dây thừng, lúc bật và lật lại nhanh như lò xo. Thế nhưng địch đông thế mạnh, chẳng mấy chốc Vương đại ca đã mồ hôi đầm đìa, hơi thở hơi rối loạn. Ta biết huynh ấy sắp không duy trì được nữa, bèn nói:"Vương đại ca, huynh mau buông đệ xuống." Y không đáp, lại càng gia tăng tốc độ. Ta không dám giẫy dụa, lại nói:"Huynh thả đệ xuống, bằng không chúng ta đều chết cả." Bỗng lúc đó bên cạnh có người kêu:" ối chao" 1 tiếng, trên ngực máu chảy đầm đìa. Thì ra do đám người quá đông, Vương đại ca lại di chuyển mau lẹ, cứ nhìn thấy bóng áo trắng là chém, thành ra chém cả vào người mình. Lập tức đám người Nhất Nam phái trở nên rối loạn, Vương đại ca nhân lúc họ phân tâm liền nhảy vọt ra ngoài, phút chốc đã cách nhà cũ vài mươi trượng.

Anh Vũ thấy 2 huynh đệ thoát chết trong gang tấc thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhất nam phái coi trọng Vô vi kinh hơn cả danh tiếng, ngang nhiên dùng thế đông để cướp đoạt, vậy mà vẫn để lọt lưới thì khinh công của vị Vương đại ca này đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Tuyệt học trong Vô vi kinh xem ra không phải là giả. Quận Gió lại tiếp:

-Huynh ấy đặt ta trong 1 bụi rậm rồi bảo:"Đệ phải tìm cách trốn đi, nhất định phải giao vô vi kinh đến Côn Sơn tự, đừng quay trở lại đây nữa." Chưa dứt lời lại có tiếng ồn ào mỗi lúc một gần, đám người kia đã đuổi đến sát nút. Vương đại ca xoay người chạy thẳng nên núi, ta sợ hãi nằm im không dám nhúc nhích. Chờ đám người kia chạy hết lên đỉnh núi, ta mới bước ra ngoài. Nhiều lần do dự muốn chạy lên đỉnh núi nhưng đại ca đã giao trọng trách, mình lên đó cũng không giúp gì được, đành quay người chạy trốn. Cứ thế đã mấy năm, bọn Nhất Nam phái lùng sục ta khắp nơi, ban ngày ta không dám đi lại, ban đêm mới có thể ra ngoài 1 chút. Cũng may bọn chúng sợ người ngoài biết tung tích Vô vi kinh nên chỉ dùng người trong phái, bằng không ta sớm đã rơi vào tay chúng. Chỉ hiềm Vương đại ca rơi vào tay chúng chưa biết sống chết ra sao, mà ta cũng không cách nào trở lại đó.

Quận Gió thở dài, đây là việc chàng khổ não nhiều năm nay, từ sự việc này mà tình bằng hữu huynh đệ trong lòng chàng luôn có ý nghĩa rất lớn. Chàng hy sinh đôi mắt của mình cứu Anh Vũ cũng là vì đã xem Anh Vũ là bằng hữu thực sự.

Anh Vũ thấy chàng đau lòng, bèn lảng sang chuyện khác:

-Thế 3 người cướp được vô vi kinh là ai?

Quận Gió chưa kịp trả lời thì có tiếng kêu lên:

-Đến rồi!

Tiếng nói trong trẻo xen lẫn tiếng cười của thiếu nữ, hẳn nhiên là của Bích Đào. 2 người nói chuyện quên cả thời gian, trời đã tang tảng sáng, đoàn người cũng đã gần đến chân núi. Đám người mở cũi thả đám thiếu niên ra, tới trói Anh Vũ và Quận Gió lại đặc biệt cùm chân tay lại. Anh Vũ nhìn lên ngọn núi thấy núi cao gần ngàn trượng, càng nhìn lên càng bị mây mờ che phủ không thấy đỉnh. Nhìn ra xung quanh 1 dãy Ky Quan San núi đá san sát, cây cối mọc um tùm. Dân cư sợ Ma phong sương độc không ai dám tới gần thế nên nhà cửa thôn bản cũng không có. Đoàn người tiến vào khu rừng trước mặt, đi gần nửa ngày đã tới chân núi, Bích Đào nói:

-Bây giờ có thả các ngươi đi các ngươi cũng không biết lối nào mà ra đâu.

Mọi người quay đầu nhìn lại quả nhiên chỉ thấy cây cối cỏ rậm chỗ nào cũng như nhau, không nhớ mình vừa vào từ đâu nữa, trong lòng cả sợ bất giác lại xích tới gần chỗ Bích Đào hơn. Đường lên núi mới đầu còn thoai thoải, càng về sau càng khó đi, nhiều chỗ phải bám rễ cây mà leo lên. Núi Bạch Mộc Lương Tử nằm ở ranh giới phủ An Tây và phủ Quy Hóa, quanh năm mây mù bao phủ, mọi người hết băng rừng trúc đến ngọn đồi đầy hoa, lại băng qua những khu rừng già rậm rạp. Đến tối họ dừng lại cạnh cái lán dê, giết dê ăn. Dê được thả tự nhiên trong núi tự tìm thức ăn, tối lại về lán. Lúc leo núi thì thấy nóng mà nghỉ thì lạnh run. Anh Vũ và Quận Gió thấy rừng núi âm u, lạnh lẽo đến rợn người, nghĩ tới phía trước Ma phong sương độc đang chờ họ còn ghê rợn gấp vạn lần mà không sao ngủ được.