Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 15

Chương 15

Đến 1 khu phố đông đúc giàu có, Anh Vũ nhận ra ngay nhà của Vương Bát. Hắn bảo rằng nhà nào to nhất vùng chính là nhà hắn nên tìm cũng không khó khăn gì. Vương Bát thấy Anh Vũ thì rất mừng, lập tức đem rượu thịt ra mời. 2 người đã lâu không gặp, vui mừng vô cùng, luôn miệng kể về thời gian qua bản thân sống ra sao. Anh Vũ hỏi:

-Nội công ta dạy ngươi luyện tới đâu rồi?

Vương Bát vỗ ngực nói:

-Ngươi cứ yên tâm, lão tử mỗi ngày đều tu luyện rất chăm chỉ, sớm đã luyện thành 1 môn công phu vô cùng lợi hại.

Nói rồi đứng dậy, tay phải vung chưởng, một luồng gió phát ra cùng tiếng gió rít vù vù lập tức thổi tắt ngọn nến cách đó 2 thước. Anh Vũ vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tên béo này lại có thể luyện được công phu lợi hại như vậy liền giơ ngón tay cái lên nói:

-Hảo công phu!

Vương Bát cười hề hề ngồi xuống nói:

-Lão tử tuy không được chỉ dạy đàng hoàng nhưng thông minh tuyệt đỉnh, học 1 biết 10, ta đã sớm suy nghĩ đặt tên cho chưởng pháp này, cứ gọi là Phách Không chưởng đi.

Anh Vũ nói:

-Được lắm, lúc nào rảnh rỗi ta dạy ngươi thêm vài chiêu kiếm pháp, là đủ dùng rồi.

2 người cứ uống rượu tán gẫu đến nửa đêm mới đi ngủ. Đang ngủ say, Anh Vũ chợt nghe thấy tiếng người hò hét bên ngoài, chạy ra ngoài thì thấy mấy người tay cầm đuốc, tay cầm đao hét lớn:"Có trộm! Mau đuổi theo". Anh Vũ nhìn trên nóc nhà đối diện có 1 người mặc áo đen, vai vác túi lớn đang dùng khinh công chạy rất nhanh. Chàng vội đánh thức Vương Bát dậy rồi cầm kiếm đuổi theo, chỉ thấy tên kia khinh công rất giỏi, nhoáng cái đã lướt về khu rừng phía tây. Vương Bát không biết khinh công, chỉ cưỡi ngựa đuổi theo, chửi rủa liên hồi. Tên trộm dùng khinh công nhảy trên mấy cành cây, dường như đã hòa vào bóng tối nhưng trên vai vác nặng, sức bền lại không bằng nên khoảng cách nhanh chóng rút ngắn lại. Anh Vũ tuy không nhanh bằng nhưng tu luyện nội công đã lâu, tai mắt đều tinh nhạy hơn người thường, tên trộm thủy chung vẫn không cắt đuôi được chàng. Thấy Anh Vũ chỉ cách mình vài trượng, phen này không dừng lại múa vài chiêu e rằng không xong, hắn dừng lại, thả túi đồ trên lưng xuống đất rồi bất ngờ phóng cước về phía sau. Anh Vũ sớm đã đề phòng, đưa tay gạt ra, thấy kình lực không yếu, xem ra người này võ nghệ cũng phải dạng xoàng. 2 người chớp mắt đã giao chiến mấy chục chiêu, người áo đen quyền pháp thì bình thường nhưng thân pháp rất nhanh nhẹn, né đông tránh tây, khiến Anh Vũ không sao đánh trúng. Vương Bát lúc này đã cưỡi ngựa đuổi tới, xa xa có mấy người hò hét chạy phía sau. Người áo đen thấy sắp bị bao vây, đánh thêm vài chiêu rồi quay người định chạy trốn. Anh Vũ nhân lúc hắn đang phân tâm thì tay phải đã đánh ra 1 chưởng nhanh như chớp trúng ngực, người áo đen loạng choạng ngã rơi khỏi cành cây, ngay cạnh chỗ Vương Bát đang nghển cổ ngước nhìn. Người còn chưa rơi xuống đất, Anh Vũ đã hét lớn:

-Mau dùng Phách Không chưởng!

Vương Bát hiểu ý, đạp ngựa nhảy lên, tay phải ra chưởng, gió rít vù vù, tay áo bay ngược về phía sau, dáng vẻ đầy oai phong. Người áo đen nghe tiếng hét vội lật người lại, 2 tay ôm ngực dồn lực chống đỡ. Thấy chưởng đã sắp tới người, đành nhắm mắt chịu đòn. Chỉ nghe "Bộp!" 1 tiếng, chưởng ấy đã trúng người, Anh Vũ nghĩ thầm, chiêu này uy lực vô song, tên trộm phải gẫy xương chứ chẳng chơi. Nào ngờ lại nghe thấy Vương Bát kêu oai oái, ôm tay phải lăn lộn dưới đất. Người áo đen sau khi rơi xuống đất ngơ ngác một lúc rồi bật dậy vác túi chạy mất. Anh Vũ ngạc nhiên nhưng không tiện đuổi theo, cúi xuống xem thương thế Vương Bát. Hắn bị trật cổ tay, có lẽ do sức nặng của người áo đen đè xuống. Anh Vũ lại ngạc nhiên lần nữa, kình phong mạnh mẽ như vậy thì người trúng chiêu sẽ bị thương chứ không đời nào lại trật tay người đánh được.

Chàng nắn lại cổ tay cho Vương Bát rồi hỏi:

-Tại sao ngươi đánh y mà lại bị thương vậy?

Vương Bát nhăn nhó đáp:

-Làm sao ta biết chứ, e rằng y thân thể cứng rắn, chiêu của ta tuy mạnh nhưng không làm gì được.

Anh Vũ ngẫm nghĩ thấy không đúng, khi ở trên cây mình nhân lúc y phân tâm đánh trúng ngực, tay chạm vào ngực rõ ràng rất mềm, khác hẳn người luyện võ đều rắn chắc, nếu không phải đã nhìn thấy công phu của y thì Anh Vũ còn nghi ngờ đây có phải người luyện võ hay không. Chàng nảy ra ý nghĩ nói:

-Ngươi thử dùng Phách Không chưởng đánh ta xem.

Vương Bát đã bớt đau liền đáp:

-Ngươi đỡ được không đấy, chỉ sợ lão tử lại lỡ tay đánh chết huynh đệ của mình thì khổ.

-Ngươi không phải lo, ngươi đánh 1 cái bao cát còn trật cổ tay thì làm sao đả thương ta được.

Nói thì nói vậy nhưng vẫn ngưng thần đề khí, dùng nội lực bảo vệ những chỗ hiểm yếu, tay vắt chéo trước ngực rồi nói:

-Đánh đi.

Vương Bát 1 chưởng đánh ra vẫn là gió rít vù vù, đánh thẳng vào người Anh Vũ. Anh Vũ căng thẳng chống đỡ, nhưng kì lạ thay chưởng đã đánh trúng mà lại không thấy đau đớn gì cả. Chàng đã sẵn sàng cho 1 chiêu kinh thiên động địa, phong ba bão tố nhưng lại chỉ thấy tên béo này như vuốt ve tay mình, một chút lực đạo cũng không có. Chàng thả lỏng người, bảo Vương Bát đánh lại lần nữa. Kết quả vẫn vậy. Anh Vũ lập tức hiểu ra, Vương Bát không biết sử dụng nội công, bao nhiêu nội lực dồn hết ra ngoài tạo kình phong, thảo nào gió rít vù vù mà đánh ra lại không có chút lực lượng nào. Anh Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, mắng:

-Tên Bát đản nhà ngươi, đến nội lực cũng không biết sử dụng, đi làm cái quạt mà còn tự cho mình thông minh. Giờ thì hay rồi, trộm chạy mất tiêu làm sao đuổi được nữa.

Vương Bát ngẩn ra, công phu hắn luyện trước nay chỉ biểu diễn cho mọi người xem chứ chưa thực sự đánh ai bao giờ, hiển nhiên luôn nghĩ tạo ra kình phong càng mạnh ắt chưởng lực cũng càng mạnh, nên luôn tự hào về võ công mình sáng tạo ra. Bây giờ nghe Anh Vũ "đả thông" thì buồn rầu không nói gì nữa. Anh Vũ thấy hắn như vậy cũng không đành lòng mắng tiếp, an ủi:

-Thôi đừng buồn nữa, Phiến chưởng của ngươi cũng không phải vô dụng, lúc trời nóng bức ngươi đánh chưởng thì không phải rất mát sao?

Vương Bát nghe vậy càng tức giận, 2 người đấu khẩu mấy câu rồi quay về. Chợt Anh Vũ thấy dưới gốc cây vừa rồi có vật phát sáng mờ mờ dưới ánh trăng, lại gần nhặt lên thì thấy là 1 cây trâm bằng bạc đã hơi xám đen, có vẻ đã rất cũ. Chàng nhặt lên hỏi:

-Này, đây có phải đồ bị ăn trộm không?

Vương Bát liếc qua 1 cái rồi bảo:

-Cái trâm này chắc chắn không phải đồ nhà ta. Cha mẹ ta rất thích trang sức lấp lánh, đồ cũ như này sớm đã bị vứt đi lâu rồi. Có lẽ người qua đường đánh rơi thôi.

Anh Vũ nghe vậy không hỏi gì nữa, cất chiếc trâm vào áo rồi trở về.