Chương 18: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 18: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu

Chương 18: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu

Quận Gió tuy vừa thoát chết trong gang tấc nhưng tính tình bướng bỉnh, lại ỷ khinh công cao cường, mắng lại:

-Ta bảo cô đó. Nhan sắc của cô đúng là "dưa ghen thua khắm rắm hờn kém thơm", nhìn muốn mù mắt a.

Cô nương kia tức đến đỏ mặt tía tai, lại quát:

-Ngươi nói láo, trước nay mọi người luôn bảo ta rất...rất xinh đẹp, không...không giống như ngươi nói.

Quận Gió thấy cô ta ngang ngược nhưng dường như rất sợ người ta chê mình xấu, trong bụng cười thầm, ngoài miệng lại tiếp tục chửi bới:

-Mọi người chẳng qua là sợ độc thủ của cô nên khen cô mấy câu, chứ phải Quận Gió ta tính tình cương trực, dù cô ép chết ta ta cũng chỉ nói thật thôi.

Quận Gió từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, giao du với không ít lũ du côn đầu đường xó chợ nên lời y chửi cũng rất bậy bạ, trích ra đây thì không khỏi xúc phạm độc giả. Chỉ biết cô nương kia không chịu được nữa, xuất thủ phóng ám khí liên tiếp. Quận Gió thân pháp mau lẹ, vừa rồi khoảng cách rất gần chàng còn né được, huống hồ bây giờ đã đề phòng thì đời nào bị trúng nữa, cứ vừa chạy vừa chửi mắng. Anh Vũ thấy tình hình từ nguy hiểm giờ lại giống như 2 đứa trẻ đang nô đùa, lòng đề phòng với cô nương kia cũng giảm không ít, lại thấy e cứ để như vậy thì không hay bèn lên tiếng:

-Xin 2 vị dừng tay đã. Không biết cô nương là ai, danh sư quý tính là gì, cớ sao lại bắt người vô tội?

Cô nương kia nãy giờ cố hết sức mà không làm gì được Quận Gió, nghe Anh Vũ nói thì chợt thấy mình hơi thất thố, hình tượng nãy giờ đều mất hết cả. Cô ta chỉnh trang lại, vẻ mặt tức giận đã đổi sang lạnh lùng, thoáng chốc lại quay về dáng vẻ ban đầu nhưng Anh Vũ lại thấy bớt đáng sợ hơn trước, còn có chút tức cười. Cô ta đáp:

-Đằng nào lũ các ngươi cũng chẳng thoát được, nói một chút cũng không sao. Bổn cô nương là Bích Đào, đệ tử của Ma Phong Sương Độc núi Bạch Mộc Lương Tử Triệu Xuân Loan, các ngươi đã sợ chưa?

Ma Phong Sương Độc nổi danh gần 20 năm nay, bà ta không biết đã giết bao nhiêu người để điều chế, thử nghiệm độc dược, cũng không biết giết bao nhiêu người để luyện môn Âm Sương hóa cốt trảo. Thảo nào cô nương này lại có chất kịch độc như vậy, chỉ e cũng là phường giết người không ghê tay. Nghĩ tới tội ác của Ma Phong Sương độc, Anh Vũ vốn tính nghĩa hiệp, không khỏi giận run người, hóa ra mụ ta dùng cách này để bắt người về, âm hiểm vô cùng. Chàng lớn tiếng nói:

-Ngươi đã là đệ tử của mụ ta thì chắc chắn cũng không phải là loại tốt lành gì, sư đồ các ngươi không biết đã sát hại bao nhiêu người. Hôm nay đừng hòng được đắc ý.

Chàng vừa dứt lời đã vung quyền đánh tới. Bích Đào thấy y nghe danh sư phụ mình liền trở nên tức giận, nghĩ: "Sư phụ ta làm nhiều điều ác, y tức giận cũng là việc đương nhiên. Có điều sư phụ nói đàn ông trên thế gian toàn một lũ xấu xa, có chết cũng không hết tội, mình cứ đánh hết sức thôi". "Hết sức" của nàng ở đây chính là dùng những loại độc âm hiểm nhất để tấn công, tuyệt nhiên không cho đối phương sống sót.

Anh Vũ thấy nàng tay không tấc sắt, cũng không dùng kiếm mà chỉ dùng quyền đánh. Song chưởng vừa chạm nhau thì thấy lòng bàn tay buốt đến thấu xương, thầm kinh sợ dùng nội lực chống đỡ, không để hàn khí chạy vào kinh mạch. Bích Đào tay co lại thành trảo, móng tay hồng hào ban nãy của cô gái giờ chuyển sang đen sì, hẳn nhiên chứa chất kịch độc chết người, chụp tới ngực Anh Vũ. Chàng biết đây chính là công phu Âm Sương hóa cốt trảo, không dám trực tiếp chống đỡ mà chỉ né tránh. Bích Đào xuất thủ liên tiếp mấy chiêu chàng đều tránh né đỡ gạt được, hẳn nhiên do công phu Âm Sương hóa cốt trảo luyện chưa tới mức tinh thâm, bằng không Anh Vũ đời nào tránh được. Quận Gió đứng bên luôn miệng cổ vũ:

-Vũ đệ, rút kiếm ra chém ả ta đi. Cứ nhằm mặt ả mà đánh cho ta.

Anh Vũ lòng thầm kêu khổ, song trảo của cô ta đều chứa chất độc, trúng 1 chiêu là phải chết, huynh giỏi thì vào mà đánh a. Bích Đào lòng sốt ruột, nghĩ cứ dây dưa thế này thì sẽ về muộn, nhất định bị sư phụ trách phạt, bèn hét đám thuộc hạ:

-Mang độc tiên ra cho ta.

1 hán tử chạy vào trong lều, mang ra 1 chiếc hộp gỗ nâu đỏ, mở ra bên trong có 1 ngọn nhuyễn tiên tầm 3 thước, tay cầm cũng bằng 1 loại gỗ nâu đỏ. Bích Đào cầm độc tiên lên, vung 1 cái quét ngang trước mặt Anh Vũ. Chàng không kịp đề phòng, hơn nữa nãy giờ 2 người đấu quyền nên khoảng cách rất gần, không thể tránh né chỉ còn cách giơ tay trái ra đỡ. Ngọn tiên đánh "Chát!" vào tay chàng một cái, cánh tay lập tức đau rát, Anh Vũ đưa nên nhìn thì tay áo đã bị xé rách, cánh tay chảy đầy máu tươi. Hóa ra trên ngọn tiên có những chiếc gai nhọn rất nhỏ nhưng sắc bén vô cùng, làm cho ngọn tiên như 1 lưỡi cưa, chạm vào người là có thể xé rách da thịt. Anh Vũ thấy vết thương ngứa ngáy, thấm đầy máu đen thì cả kinh, vội xé áo buộc chặt bắp tay lại cho chất độc khỏi chạy vào cơ thể. Bích Đào lại xuất 1 chiêu nữa, ngọn tiên vù vù vụt tới, Anh Vũ đành rút kiếm chống đỡ. Ngọn tiên xuất thủ mau lẹ, lúc tả lúc hữu, biến hóa phi thường không cách nào nắm bắt, thoáng chốc Anh Vũ đã bị ngọn tiên vây lấy, như có 5,6 con độc xà đang chực chờ cắn tới. Cánh tay bị thương càng lúc càng tê dại, tím tái sưng vù lên, chàng chỉ dùng tay phải mà miễn cưỡng chống đỡ. Quận Gió thấy tình hình nguy ngập, mấy lần muốn nhảy vào kéo Anh Vũ ra nhưng ngọn tiên tấn công dồn dập, không chút kẽ hở để mà xông vào, chỉ biết đứng bên ngoài hò hét:

-Cô nương, cô nương xinh đẹp nhất trần, hoa thẹn nguyệt nhường, làm ơn tha cho tiểu đệ của ta đi, ta có mắt như mù nên mới không thấy vẻ đẹp của cô nương.

Bích Đào nghe vậy thì cười cười nói:

-Phải chi ngươi nói sớm 1 chút thì ta sẽ suy nghĩ, còn bây giờ bổn cô nương lại muốn giết hắn cơ.

Anh Vũ toàn thân đã rã rời, miệng đã có máu chảy ra, là do chàng vận sức nhiều quá, chất độc phát tác đau đớn vô cùng hổn hển nói:

-Quận huynh, huynh khinh công cao cường, cứ chạy trước đi, đệ...đệ sắp không chống nổi nữa rồi.

Quận Gió lòng nóng như lửa đốt, không biết làm thế nào, luôn miệng cầu xin:

-Bích Đào cô nương, tại hạ đúng là có mắt không tròng, ngu muội mạo phạm cô nương, cô nương đại lượng từ bi tha cho tiểu đệ của ta a.

Bích Đào chợt động tâm niệm nói:

-Hắn giết không ít thủ hạ của ta, chuyến này tổn thất không ít. Dù y có chết ta cũng không để y được toàn thây đâu. Nhưng nhà ngươi hết lòng cầu xin thì ta cũng cho 1 cơ hội. Nếu ngươi chịu móc 2 mắt ra thì ta không chỉ tha cho y mà còn cho y thuốc giải nữa.

Cô ta vẫn căm hận Quận Gió chửi mắng mình, y khinh công cao cường không làm gì được, bèn nhân cơ hội này trừng phạt cho hả giận. Quận Gió nghe vậy đứng im không biết nghĩ gì, Anh Vũ cả kinh nói:

-Quận huynh, không thể làm vậy được.

Trong lòng lại nghĩ:" Ta với Quận huynh giao tình chưa lâu, hôm nay lẽ ra huynh ấy có thể thoát thân khốn nỗi vì ta mà phải dây dưa, chi bằng ta tự tận cho khỏi làm khó y". Nói rồi đưa kiếm kề cổ nhưng chưa kịp ra tay thì bị ngọn tiên đánh mạnh vào cổ tay, bất giác kiếm trong tay rơi ra. Ngọn tiên lại cuốn lấy thanh kiếm vứt ra xa hơn 1 trượng. Bích Đào nãy giờ vẫn luôn đề phòng chàng, vừa thấy y động là đoán được phần nào, lập tức ra tay ngăn cản. Anh Vũ tự sát không thành, đành lớn tiếng nói:

-Quận huynh, chúng ta vừa gặp mà như đã là tri kỷ, hôm nay huynh gặp nạn mà vẫn ở lại tương trợ đã là điều quý giá, nếu bây giờ lại vì tiểu đệ mà hy sinh đôi mắt thì tiểu đệ có mấy cái mạng cũng không trả nổi ân tình này. Huynh mau đi đi, bằng không chúng ta từ nay tuyệt giao không còn tình nghĩa gì nữa.

Quận Gió đột nhiên cười ha hả nói:

-Nếu ta đi thì đệ có còn sống mà giữ tình bằng hữu được chăng? Bích Đào cô nương, nếu cô nương đã muốn đôi mắt của ta thì, được, đổi đôi mắt lấy một mạng người thì quá hời, tội gì không đổi chứ.

Chàng quay về phía Anh Vũ nói:

-Vũ đệ, đệ không cần lo lắng, huynh trước nay hành sự trong bóng tối đã quen, dù mất đi đôi mắt cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ tiếc đám tham quan trọc phú lại được ngủ ngon mấy hôm.

Nói rồi chàng nhìn phong cảnh xung quanh, dù là 1 viên đá ngọn cỏ cũng không bỏ sót như muốn khắc sâu vào tâm trí những hình ảnh cuối cùng trong đời, xuất thần hồi lâu mới quay lại nói:

-Cô nương, hãy xem cho kỹ đây.