Chương 19: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu (2)

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 19: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu (2)

Chương 19: Thiên kim dễ đắc, tri kỷ nan cầu (2)

Nói rồi không do dự lấy tay móc 2 mắt ra. Bích Đào vỗ tay cười nói:

-Hảo hán tử, ngươi nói được làm được nha.
Anh Vũ kêu lên:"Ôi chao!" 1 tiếng, chàng không ngờ Quận Gió lại vì mình mà móc mắt thật. Dẫu Quận Gió có bỏ chạy thì chàng cũng không oán trách nửa lời, nhưng y đã ở lại cứu tính mạng mình thì không biết ân tình to lớn này như nào mới trả đủ. Dù 2 người họ kết làm bằng hữu nhưng mới quen biết mấy ngày, việc xảy ra thực ngoài dự liệu của Anh Vũ, nhất thời chàng không biết làm sao cho phải.

Quận Gió 2 mắt máu chảy ròng ròng, cố nén đau nói:

-Chỉ mong cô nương nói lời giữ lời.

-Được.

Thu ngọn độc tiên lại, Bích Đào đưa cho Anh Vũ 2 cái gói nhỏ nói:

-Gói vàng dùng để thoa, gói trắng để uống.

Cô ta cũng tới gần băng mắt cho Quận Gió. Quận Gió 2 mắt được băng bó, lại dùng một tấm vải trắng dài buộc lại quanh đầu, được Bích Đào dắt đi. Cô ta nói với bọn thuộc hạ:

-Các ngươi cho 2 người này ngồi 1 xe riêng, đối đãi tử tế.

Anh Vũ chưa biết cảm tạ Quận Gió như nào thì thấy mặt mày choáng váng, toàn thân như hết sạch sức lực ngất đi. Không phải do Bích Đào giở trò mà thuốc đã phát huy tác dụng, nhất thời khiến người ta mê man mà thôi.

Đến nửa đêm, chàng mới từ từ tỉnh lại. Trời thu trong vắt, trăng đã lên cao khỏi những rặng cây rừng núi đá, thứ trăng tháng tám tròn vành vạnh như một chiếc đĩa bạc khổng lồ, ánh sáng êm dịu thật khiến người ta trong lòng dù có trăm mối sầu lo cũng phải thấy thanh thản nhẹ nhõm. Mọi người đều đã ngủ say, trong cũi chỉ có bóng 1 người đang ngồi xếp bằng, từng sợi tóc bám gió nhẹ nhàng vuốt trên lưng áo. Anh Vũ vội dập đầu nói:

-Đa tạ Quận huynh đã cứu mạng. Huynh vì đệ mà hy sinh đôi mắt quả không đáng. Ân tình này đệ...đệ...

Chàng muốn nói nhất định sẽ báo đáp nhưng chưa biết nên báo đáp như nào cho phải nên cứ ngắc ngứ không nói ra được, xúc động lại dập đầu liên tiếp nói:

-Đệ...đệ quả thực có lỗi với huynh. Quận huynh, ân tình của huynh lớn quá, đệ không biết làm sao để báo đáp. Con ả độc ác đó, có ngày đệ sẽ trả thù cho huynh.Sau này dù huynh có việc gì cần đệ, nhất định đệ sẽ không chối từ. Nếu huynh muốn đệ sẽ móc mắt mình ra để huynh thay vào, đệ quyết không do dự.

Quận Gió từ từ quay lại, đưa 2 tay quờ quạng đỡ lấy tay Anh Vũ đỡ lên, nói:

-Đệ không cần lo nghĩ trong lòng. Ta là tự nguyện giúp đệ, đừng nói là đôi mắt, có mất thêm chân tay mà đổi được tính mạng huynh đệ thì cũng đáng. Vả lại chính ta chửi mắng cô ta trước, ả hận ta là điều đương nhiên. Đúng là cái miệng làm hại cái thân mà, khẩu nghiệp gây ra thì phải chịu thôi, có điều đến nhanh quá.
Anh Vũ nghĩ thầm: "Nếu Quận huynh không chọc tức cô ta thì cô ả độc ác kia cũng chẳng có lý do gì tha mạng cho mình cả".
Quận Gió lại nói:

-Trước kia mạng ta cũng là do 1 vị bằng hữu cứu, hôm nay ta cứu đệ coi như là đã trả lại mối ân tình ngày xưa chưa kịp đền đáp. Ta chỉ mất đi đôi mắt, còn huynh ấy mất đi là cả tính mạng. Thực ra người đó giúp ta, ta giúp đệ đều không nghĩ chi hết. Chỉ là bằng hữu lâm nạn thì hết lòng giúp sức mà thôi. Nghĩ ngợi nhiều quá lại thành ra người dưng mất rồi. Hà, lại nhớ hắn quá. Đệ có biết tại sao ta 1 thân nam nhi khỏe mạnh lại đi làm trộm cướp không?

Anh Vũ từng thắc mắc trong lòng nhưng chưa từng hỏi về vấn đề này, biết là trong đó có uẩn khúc liền đáp:

-Tiểu đệ không biết, mong huynh giảng giải.

Quận Gió bật cười nói:

-Gì mà giảng giải chứ, chỉ là nhớ lại chút chuyện xưa thôi mà. Năm xưa ta làm người ở với tên trọc phú ấy đến tuổi 13, 14 gì đó, lão hay sai ta cùng mấy tráng đinh chở hàng hóa lên huyện để người nhà lão buôn bán. Hồi ấy ta chỉ là một thằng người ở nhưng lại rất thích kết bạn với các bằng hữu bên ngoài. Thỉnh thoảng ta vẫn trộm đồ ăn thức uống, một vài quan tiền của lão chủ đem ra chia cho bọn họ hoặc là những người nghèo trong thôn. Đến một hôm, trên đường gặp cướp, không oai phong như người ta tưởng mà trông như đám ăn mày, đám tráng đinh đánh nhau với họ sứt đầu mẻ trán mà chẳng ngăn cản được, ta chẳng sợ hãi liền đứng ra lên tiếng khuyên ngăn họ cải tà quy chính.

Nói tới đấy, Quận Gió chợt dừng lại, dường như nhớ lại thời non nớt của mình mà không nhịn được cười lên mấy tiếng rồi mới kể tiếp:

-Bọn chúng thức tỉnh thật nhanh, nghe mấy câu liền quỳ xuống nguyện muốn hoàn lương. Lúc đấy ta thấy mình thật oai phong làm sao, liền bảo họ về quê mà cày cấy buôn bán làm ăn. Họ chợt khóc lên nói:

-Cậu bé ơi, chúng tôi giỏi làm ăn buôn bán đấy chứ... nhưng sắp chết đói đến nơi, vả lại không có 1 xu dính túi thì làm sao được.

-Thế thì có khó gì đâu.

Ta bèn mở cửa xe phân phát hết lúa gạo, vải vóc, tiền bạc cho họ. Mấy tráng đinh lên tiếng ngăn cản nhưng đám cướp người đông thế mạnh, họ đánh nãy giờ mà không thắng, ta lại bảo thiệt hại ta nhận hết, thế là họ đành đứng yên cho bọn ta muốn làm gì thì làm. Mấy người kia nhận được của thì dập đầu lạy tạ, luôn miệng nói từ nay sẽ cải tà quy chính, không làm việc xấu nữa. Ta thấy làm được việc tốt thì vui vẻ đánh xe về. Lão chủ biết tin, khỏi nói tức giận đến mức nào, lập tức sai người tới bắt ta. May là huynh mắt tinh tai thính, biết được thì lập tức chạy trốn mới nhặt được 1 cái mạng.

Anh Vũ trong lòng cười thầm nghĩ: "Quận huynh có tuổi thơ dữ dội thật".
Quận Gió thấy Anh Vũ chăm chú lắng nghe, cao hứng kể tiếp:
-Huynh làm việc cho lão mười mấy năm mà tay trắng rời phủ, lưu lạc khắp nơi. Tìm đến mấy bằng hữu huynh đệ thì họ đều tìm cớ tránh né, xua đuổi. Ta lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu hà cớ làm sao, cứ chờ đợi trước cửa nhà người ta. Sau đó bị đánh đuổi mới nhận ra chúng cũng chỉ là đám bằng hữu rượu thịt, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu. Huynh hết cách đành đi xin ăn nhưng bữa no bữa đói, nghĩ rằng chẳng lẽ cả đời mình chỉ làm 1 thằng ăn mày thôi sao. Dù ý chí ta không cam chịu nhưng cái bụng thì không, cứ kêu reo réo không thôi. Ta cùng đường, quyết định phải đi "mượn" tạm 1 số tiền làm ăn mới được. Đến 1 khu nọ, có một nhà treo biển sơn son thếp vàng phủ đầy bụi, ta nhận ra 2 chữ "Phú quý" trên biển. Ngu huynh không biết chữ, nhưng ở với lão chủ kia thì lão nói nhiều nhất, viết nhiều nhất chính là 2 chữ này, đâm ra ta cũng thuộc lòng luôn. Thấy khu nhà này rộng lớn, lại treo biển phú quý, ta nhân đêm tối lẻn vào, chắc mẩm kiếm được không ít. Nhưng nào có chuyện dễ dàng đến thế, đệ muốn biết không, chương sau ta kể cho.