Chương 17: Ác đấu

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 17: Ác đấu

Chương 17: Ác đấu

Thiếu niên kia thấy vậy thì luôn miệng nói: "Đáng tiếc! Đáng tiếc!". Anh Vũ xoay người về phía thiếu niên, tiếc rằng bị trói không thể chắp tay thi lễ bèn dập đầu nói:

-Đa tạ huynh đài ra tay cứu giúp.

Người kia lắc đầu cười nói:

-Không dám, không dám. Tại hạ chỉ là hoa ngôn xảo ngữ lòe bịp người ta, muốn lừa y mở khóa để trốn thoát, đâu thể tính là có ơn với các hạ được.

Hóa ra người này định lợi dụng gã hán tử kia để chạy trốn, nhưng chân tay bị trói thì chạy thế nào được. Anh Vũ thắc mắc hỏi:

-Chân tay đều bị trói, không biết huynh đài có cao kiến gì để chạy thoát?

Thiếu niên cười hì hì xoay lưng lại phía Anh Vũ, thì ra dây trói đã bị cắt từ bao giờ, chỉ buộc hờ vào mà thôi, giật nhẹ cái là đứt. Thiếu niên kia nói:

-Chẳng giấu gì huynh đệ đây, tại hạ võ công chẳng đâu vào đâu, chỉ có khinh công là có chút bản lãnh. Vừa rồi nếu cửa mở thì chắc chắn trong đây không ai đuổi kịp tại hạ đâu.

Anh Vũ nghe vậy không khỏi nghĩ:"Người này thật quá tự cao rồi, mấy gã kia võ công đâu phải xoàng, chưa kể cô nương kia thâm sâu khó dò, cho dù có biết khinh công thì e rằng cũng khó thoát".

Người kia lại nói:

-Thực ra ta không phải giống các ngươi muốn làm anh hùng gì, chỉ là thấy mấy cái bị kia nhiều đồ lạ, muốn lấy ra xem thử chút ít, nào ngờ bọn chúng giở độc kế tẩm thuốc mê, chứ không còn lâu mới bắt được ta. Cái tên Quận Gió đâu phải để chơi.

Anh Vũ nghe vậy giật nảy mình, Quận Gió là 1 tên trộm nổi danh khắp kinh thành, y đã định tâm lấy của ai thì nhất định không về tay không, hành sự nhanh như gió, chỗ nào cũng lọt nên được mọi người đặt cho biệt hiệu là Quận Gió. Quận Gió trước giờ hành nghề cũng rất có nguyên tắc, chỉ cướp của bọn tham quan trọc phú, những người làm ăn lương thiện thì tuyệt nhiên không bao giờ động tới. Y còn thường xuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo trong kinh. Nhưng trộm thì vẫn là trộm, quan phủ doãn[1] nhiều lần tổ chức mai phục vây bắt nhưng khinh công của Quận Gió quả thực phi thường, dù bị mấy mươi người bao vây nhưng y vẫn có thể thoát ra mà không mảy may tổn thương. Thật không ngờ y còn trẻ như vậy mà lại có một thân khinh công cao cường đến thế. Nếu là y thì những lời nói vừa rồi quả thực không hề tự cao chút nào. Anh Vũ thấy Quận Gió là ăn trộm mà lại mười phần thú vị, nảy ý muốn làm quen. Nghĩ vậy bèn nói:

- Tiểu đệ thấy huynh đài thân mang tuyệt nghệ, thông minh lanh lợi, lại có ơn cứu mạng với tiểu đệ, chẳng hay có thể làm bằng hữu được chăng?
Thiếu niên nghe vậy ngạc nhiên đáp:

-Huynh đệ ư? Tại hạ chỉ là 1 tên ăn trộm thấp kém, kết giao với huynh làm sao được.

Anh Vũ cười nói:

-Thú thực với huynh đài, ta trước nay kết giao bằng hữu không vì võ công cao cường, không vì thân thế hiển hách, không vì tiền bạc giàu có, cũng không vì khí cốt gì cả, chỉ đơn thuần thấy thú vị mà thôi. Ta tới bây giờ cũng chỉ có duy nhất 1 vị bằng hữu mà thôi.

Quận Gió nghe vậy ngẩn ra một lúc rồi bật cười:

-Hahaha, huynh đích thực cũng là con người thú vị. Ta thích, ta thích. Được, vậy chúng ta kết làm hảo bằng hữu. Tiếc rằng ở đây không có rượu để chúng ta uống vài chén mừng.

2 người trò chuyện thì biết Quận Gió hơn Anh Vũ 4 tuổi, khi còn nhỏ cha mẹ đã mất sớm. Cha mẹ để lại cho chàng 1 cái vườn nhỏ, sau đó thì bị tên phú hào trong làng chiếm mất, Quận Gió cũng phải làm người ở cho nhà hắn. Chàng có người bầu bạn thì hưng phấn kể lại chuyện xưa:

-Hồi ấy ta còn nhỏ, bị lão ta lấy mất mảnh đất tổ tiên, lại còn phải về làm cho hắn. Càng lớn ta càng lanh lợi, mấy phen khiến lão ta mất ăn mất ngủ. Có lần 1 người gần nhà ta bị hổ vồ mất trâu chỉ còn lại cái đuôi, mà nhà ông ta rất nghèo. Ta liền cho luôn ông ta 1 con trâu của lão chủ, chỉ xin lại cái đuôi. Thế rồi đệ biết ta làm gì không? Ta chôn cái đuôi xuống đất, thò ra giống như mọc từ dưới đất lên vậy. Sau đó ta gọi lão đến, bảo rằng trâu bị kéo xuống địa ngục rồi, chỉ thò mỗi cái đuôi mà thôi. Ta bảo lão cầm chắc cái đuôi để mình lấy xẻng đào lên. Ta cố ý đào thật chậm, thật chậm, lão ta chờ lâu sốt ruột quá, bèn kéo kéo cái đuôi mấy phát. Thế là nó bật ra khỏi mặt đất, ta thở dài bảo: "Ôi thôi! Trâu bị ông kéo đứt đuôi rồi." Cái lão này cũng ngốc, thế mà cũng tin thật, cứ ngồi tiếc mãi.

2 người mới gặp mà như quen biết đã lâu, chuyện trò vui vẻ như bằng hữu chí cốt. Có những chuyện Anh Vũ chưa kể với ai, thậm chí với Phạm Lăng cũng đem ra nói hết, chẳng còn để ý tới hoàn cảnh của mình.

Mấy ngày sau, họ tiến lên phía tây, vì sợ gây chú ý nên cứ đường rừng núi mà đi. Anh Vũ và Quận Gió không lúc nào không tìm cách thoát thân. Tuy đồ đạc bị tịch thu hết nhưng Quận Gió là 1 tên trộm chuyên nghiệp, đồ nghề vẫn giữ được vài món trong người. Thoát ra không thành vấn đề nhưng đối phó với những tên hán tử kia thật không dễ. Mấy ngày nay họ ăn uống kham khổ, sức lực yếu đi rõ rệt. Mấy tên thiếu niên cùng bị bắt không chịu được có người đã ngất. Những ai không đi nổi sẽ bị giết luôn tức khắc. Anh Vũ nội công không yếu, nhịn đói mấy bữa cũng còn cầm cự được, Quận Gió thì ăn uống đạm bạc đã quen nên 2 người còn khỏe nhất trong đám bị bắt. Mấy người kia e rằng không giúp được gì. Họ đang tiến gần tới một ngọn rất lớn, bên trên mây mù che phủ, không biết là cao bao nhiêu. 2 người sợ rằng một khi đã lên núi thì rất khó trốn thoát nên quyết định hành động ngay. Họ lựa chọn lúc chập tối là khi bọn chúng nghỉ ngơi, sẽ có 1,2 tên đi kiếm củi, lấy nước, hơn nữa trời lúc đó đã tối, lẩn vào cây rừng rất khó bị phát hiện. Quyết định rồi, Quận Gió nhân lúc không ai để ý, khéo léo dùng 1 miếng sắt nhỏ mở khóa, Anh Vũ đã được cắt dây trói từ trước, nhanh chóng xông ra. Mấy hán tử kia cũng rất cảnh giác, vừa thấy bất thường lập tức chạy tới. Bọn họ không nói nhiều mà trực tiếp cầm binh khí bao vây 2 người. Quận Gió quyền pháp tầm thường, hoàn toàn không phải đối thủ của những gã hán tử kia, chỉ còn cách dùng thân pháp nhanh nhẹn mà tránh né. Anh Vũ một mình thì miễn cưỡng chống cự được nhưng thi thoảng chàng vẫn phải phân tâm bảo hộ cho Quận Gió nên cũng chật vật không kém. Chàng tuy có chút nội công nhưng tay không cũng không thể chống chọi với gươm đao sắc bén, chỉ có thể vừa đỡ gạt vừa nói với Quận Gió:

-Huynh mau đi trước đi, đệ sắp không chống nổi nữa rồi.

-Không được, đệ cố thủ một lát, ta sẽ quay lại ngay.

Chưa dứt câu Quận Gió đã luồn lách qua vòng vây thoát ra ngoài, Anh Vũ chưa hiểu chàng muốn làm gì nhưng cũng cố che chắn cho Quận Gió chạy an toàn. Quận Gió thân pháp nhanh nhẹn, nhanh như cắt đã chạy ra ngoài vùng ác đấu. Vừa ra khỏi vòng vây, Quận Gió lao ngay tới chụp lấy thanh đơn kiếm mà Anh Vũ vẫn mang bên mình, ném ra hét lớn:

-Bắt!

Anh Vũ lấy được kiếm, một luồng bạch quang quét ra đẩy lui vòng vây. Một khi đã cầm được kiếm trong tay thì những gã này đâu còn là đối thủ của chàng. Chiêu giao long đảo hải ấy tích tụ những khó chịu dồn nén từ khi bị bắt nên chém ra uy lực vô song, mấy gã hán tử kia bị thương quá nửa, đâu dám xông lên nữa. Quận Gió thấy vậy thì hô lớn:

-Hảo công phu! Diệt gọn bọn chúng đi Vũ đệ!

Anh Vũ đang định thừa thắng xông lên thì bỗng có tiếng nói:

-Các ngươi mau tránh ra.

Anh Vũ quay đầu lại, không phải cô nương kia thì là ai. Lúc này cô ta đã bỏ mũ ra, để lộ gương mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt sắc sảo, môi nhỏ chúm chím, mỗi cái liếc mắt tưởng như có thể làm xiêu đắm tâm hồn. Anh Vũ và Quận Gió đang độ xuân xanh, nhìn thấy thiếu nữ sắc nước hương trời thì lòng không khỏi rạo rực. Nhưng nhớ tới việc bị lừa thì tâm trí lập tức khôi phục, lửa giận lại bùng lên, quát:

-Cô nương kia, bọn ta thấy có kẻ toan giở trò đồi bại với cô nên mới xuất thủ cứu giúp, nào ngờ các ngươi lại lợi dụng lòng tốt mà bắt trói, là cớ làm sao?

Cô nương kia khẽ cười nói:

-Ta cũng đâu có nhờ các ngươi, là các ngươi ngu ngốc tự chui đầu vào bẫy.

Anh Vũ thấy cô ta ngang ngược như thế thì tức giận nói:

-Nếu hôm nay cô để bọn ta đi thì chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu vẫn muốn bắt bớ thì bọn ta sẽ động thủ đấy.

Cô gái kia lại cười khanh khách, tay phóng ra một loạt ám khí nói:

-Để xem các ngươi có bản lĩnh không đã.

Anh Vũ tuy đã đề phòng nhưng ám khí phóng ra vẫn không kịp né tránh, chỉ còn cách dùng kiếm đỡ, đánh "keng!" một cái, bàn tay thấy hơi tê đi,lại thấy dưới đất chỗ ám khí bị mình đỡ được rơi cắm dưới đất, cỏ dại tươi xanh phút chỗ bị héo khô, thầm kinh hãi không thôi. Cô nương này xem chừng tuổi không lớn mà công lực không kém mình, hơn nữa lại sử dụng chất kịch độc gì mà lợi hại như vậy?Quận Gió cũng thấy sự lợi hại của chất độc bèn nói:

-Vũ đệ, chúng ta mau chạy thôi, đừng dây dưa với cô ả thâm độc xấu xa này.

Anh Vũ nghĩ thầm, mình là nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào lại phải trốn chạy trước một cô nương? Chàng ổn định khí tức, nói:

-Huynh cứ chạy trước, đệ sẽ cầm chân cô ta cho.

Quận Gió trước nay hành nghề trộm cắp, hễ thấy nguy hiểm là lập tức chuồn ngay, vừa rồi thấy chất kịch độc trên ám khí, theo bản năng lại muốn chạy trốn. Nghe Anh Vũ nói thì bất giác cảm thấy hổ thẹn nghĩ: "Y với ta đã kết giao bằng hữu, lẽ nào thấy họa lại bỏ đi" bèn đáp:

-Quận Gió ta tuy không phải anh hùng hảo hán gì nhưng huynh đệ lâm nạn không thể vỗ mông bỏ đi được. Cô ả kia, cô đã hạ độc thủ thì đừng trách ta không khách khí.

Nói rồi lại phi thân lên tung liền 2 cước. Cô nương kia cũng không tránh né, lại phóng ám khí ra. Tay cô ta vừa động, Anh Vũ đã phi tới nhưng làm sao mà kịp. Cũng may Quận Gió khinh công cực cao, chớp mắt đã biến chiêu xoay người một cái vừa may chỉ bị xé mất một mảnh áo. Chàng đáp xuống đất, lòng vẫn chưa hết kinh sợ. Cô nương này lại trực tiếp không tránh, nếu vừa rồi mình đạp cô ta một cước thì mình cũng tiêu đời. Chàng quay ra lắc đầu nói với Anh Vũ:

-Cô ả này kinh khủng quá, Vũ đệ à, ta nhường đệ thôi. Vừa thâm độc vừa xấu xí như vậy sau này ai dám lấy cô ta chứ. Cô ả này chắc ế tới già mất thôi.

Cô nương kia nãy giờ bị Quận Gió mắng chửi cũng nhiều mà không biểu lộ gì, đột nhiên nghe tới đây thì tức tối nói:

-Tên ngu ngốc kia, ngươi vừa nói cái gì, ngươi bảo ai xấu xí ế tới già hả?





[1]: quan phủ doãn là quan đứng đầu phủ Phụng Thiên (tức Hà Nội ngày nay), chức quan này chỉ áp dụng tại kinh đô.