Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 94: Thanh Hoa Thôn

Chương 94: Thanh Hoa Thôn


Đông Hưng phủ, một toà cực kì xa xôi tiểu thôn

Thanh lãnh nguyệt hoa nhàn nhạt tản mát, tiểu sơn thôn tựa như phủ thêm một tầng bạc nhạt sa mỏng, hơi có vẻ tĩnh mịch.

Hai đạo nhân ảnh đứng tại một chỗ dốc núi rừng cây dưới, đang nhìn xung quanh phiến khu rừng để canh gác cho thôn.

" Trương Thanh, ngươi xác định định cư ở đây đến hết đời sao "

Một cái râu tóc nồng đậm, khí tức thô kệch sơn dã nam tử trầm giọng nói.

" Còn có cách nào khác sao, bây giờ thế đạo này ngươi cũng không phải không biết. Gần như loạn lạc ăn xin khắp nơi có thể thấy được, ở lại đây ít ra chúng ta cũng không phải lo nghĩ mấy. Hàng ngày đi vào trong rừng hái hoa săn bắn một chút cũng có thứ để ăn, không đến nỗi chết đói là được rồi ".

Cái kia gọi là Trương Thanh hán tử gầy gò mười phần khẳng định nói.

" Haizzz, ngươi nói cũng phải. Ít ra chúng ta vẫn còn may mắn hơn nhiều người, cũng may có thôn trưởng lão nhân gia bảo vệ cái thôn này không thì chắc hẳn mọi người cũng đã bị chôn vùi từ lâu rồi "

Râu tóc lớn tráng hán thở dài một tiếng.

Hai người bọn hắn vốn dĩ không phải người ở đây, cũng bởi vì thế đạo này người dân thường muốn kiếm miếng ăn nơi ở cũng khó khăn. Bọn hắn phải đi lưu lạc khắp nơi. Cũng may đi đến nơi đây được lão thôn trưởng thu nhận, hàng ngày hay ở xung quanh săn bắn cho nên cũng không đến mức bị chết đói.

Xột xoạt xột xoạt…

Hai người đang mải mê nói chuyện, bỗng một âm thanh xột xoạt vang lên khiến cả hai đều giật bắn mình nhanh chóng cầm lên vũ khí gương mặt tràn đầy đề phòng nhìn về một phương hướng.

" Là ai "

Hai người thấy một thân ảnh mập mờ đang dần dần đi tới hét lên. Một lúc sau, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh này.

Bạch y tung bay, soái khí ngất trời, tuy gương mặt còn hơi non nớt nhưng thần thái sáng ngời. Thân ảnh này không ai khác chính là Ngô Minh.

Nói ra thì ngại, thật ra hắn lại bị lạc đường tiếp, bay cả ngày trời không thấy một bóng người nào hết, cũng may cuối cùng trời cũng không phụ hắn. Ở đằng xa Ngô Minh nhìn thấy có một tia khói bếp mập mờ bốc lên không trung nên hắn nhanh chóng bay tới gần đây rồi dừng lại đị bộ đến.

Về phía hai người kia, nhìn thấy Ngô Minh bộ dáng như vậy không khỏi kinh ngạc, trông giống như một dạng công tử ca chân yếu tay mềm vậy. Tuy nhiên hai người cũng không dám khinh thị một chút nào, dám ban đêm đi lại ở trong rừng một mình không phải cao thủ thì là yêu quỷ.

Quỷ dị cũng có loại có thể huyễn hoá thành con người để lừa người khác cho nên bọn hắn rất cẩn thận.

Tên tráng hán râu tóc xồm xoàm kia giơ mũi đao lên phía trước mở miệng hỏi:

" Ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt tới nơi đây làm cái gì "

Ngô Minh gương mặt tươi cười nói:

" Mấy vị đại ca, tiểu đệ ham chơi nên bị lạc đường, vừa nhìn thấy khói bếp mới chạy đến đây mong hai vị thông cảm giúp cho. Cho tiểu đệ ở nhờ một đêm "

Hai tên tráng hán kia nghe Ngô Minh nói xong gương mặt nhìn nhau, tên râu ria xồm xoàm kia lại nói tiếp:

" Ngươi muốn ở lại đây cũng được thôi, nhưng trước tiên ngoan ngoãn theo chúng ta đến gặp trưởng thôn, nếu ngài ấy đồng ý cho ngươi ở lại thì được "

Hai người bọn hắn vẫn không có bỏ xuống phòng bị đối với Ngô Minh, Ngô Minh nghe vậy cũng chỉ gật đầu đồng ý rồi đi theo sau lưng hai tên tráng hán kia.

Ngô Minh vừa đi vừa quan sát, thôn này không lớn cho lắm, đại khái có khoảng bốn mươi mấy bộ phòng ốc, tuy nhiên Ngô Minh chỉ thấy có hai mươi mấy bộ phòng ốc là còn có dấu hiệu hơi thở của sự sống

Còn lại phòng ốc đại bộ phận sụp đổ, rách nát không chịu nổi, cỏ dại rậm rạp, thậm chí ngay cả mười mấy năm trước bộc phát lũ ống đều không có xử lý, tràn đầy nước bùn, trên mặt đất vẩy xuống lấy một chút không biết là cái gì rác rưởi, đơn giản chính là một tòa rách rưới phế tích, ngay cả tên ăn mày đều chẳng muốn chỗ ở phương.
Có phòng ốc, thậm chí thành chuột quê hương.

Ngô Minh vừa đi vào cái này phế tích trong thôn xóm, liền thấy chí ít mười mấy con chuột lớn.

Hắn không khỏi cảm khái, so với tổng bộ Viên Ma bang của hắn thì nơi đây còn không bằng một góc ở đó. Vừa bẩn tưởi vừa hôi thối nhưng tuy nhiên lại có thể làm nơi chú chân của những ngươi dân vô tội đáng thương bị cái loạn thế này cuốn đi.

Cả ba người đi chừng mười phút, len lỏi qua mấy bộ phòng ốc cuối cùng cũng đã đến nơi.

Một bộ phàng ốc có vẻ hơi mới mẻ và cũng to hơn mấy bộ còn lại mà Ngô Minh lúc trước nhìn thấy đang hiện lên ở trước mặt hắn. Theo như lời hai cái tráng hán kia nói thì đây chính là nơi ở của vị thôn trưởng kia.

Nghe trong ngữ khí lúc nói về tên thôn trưởng kia với sự kính trọng và sùng bái của hại vị tráng hán này. Ngô Minh trong nội tâm suy nghĩ ‘ vị thôn trưởng này chắc hẳn là người tốt ‘

" Ngươi đứng ở ngoài chúng ta đi vào bẩm báo thôn trưởng lão nhân gia ".

Hai người căn dặn Ngô Minh rồi bước vào trong ngôi nhà kia.

Cốc cốc cốc

Hai tên tráng hán này lễ phép gõ cửa, trong nhà bỗng dưng truyền ra âm thanh của một lão già:

" Là ai vậy "

" Thôn trưởng, là bọn ta "

" À thì ra là Trương Thanh, Tiết Vũ hai người. Vào đi "

Hai vị tráng hán này mở cửa đi vào trong, vị thôn trưởng kia thấy vậy hỏi tiếp:

" Hai người các ngươi đến tìm ta có việc gì gấp lắm sao "

Hai người cũng kính lễ phép kể lại về việc Ngô Minh xuất hiện cũng như toàn bộ lời nói của hắn.

Lão thôn trưởng nghe vậy hơi suy nghĩ nhưng ròi lại gật đầu nói:

" Được rồi, để ta ra xem thử xem "

Ngô Minh ở bên ngoài không biết bên trong đang nói cái gì, chỉ thấy một lát sau ba người đi ra từ ngôi nhà đó. Đi trước nhất là một lão già, Ngô Minh đoán chừng ít nhất cũng khoảng bảy tám chục tuổi rồi.

Một điều nữa làn Ngô Minh ngạc nhiên là hắn có thể cảm nhận được là vị lão già này chính là một vị đường đường chính chính Luyện Tạng tông sư.

Ngô Minh không nghĩ đến ngay ở đây lại gập một vị Luyện Tạng tông sư cơ chứ. Phải biết một vị Luyện tạng tông sư đặt ở đâu cũng có tiếng nói lớn, thường hai ở trong gia tộc lớn bế quan tu luyện, được coi là trấn tông gia tộc trăm năm không đổ là vậy. Ai đời lại đi vào rừng núi sâu thẳm làm một vị không có danh tiếng gì thôn trưởng cơ chứ.

Lão thôn trưởng kia đi ra ngoài nhìn thấy Ngô Minh ban đầu hắn cảm nhận được sự nho nhã lịch sự xuất chúng của Ngô Minh. Nhưng khi hắn để ý kĩ lại bỗng dưng cảm nhận được từng tia như có như không nguy hiểm. Trong lòng thầm đạo " Cao thủ ".

Bởi vì Ngô Minh trên cơ thể bị thương vẫn chưa hồi phục nên khí tức của hắn có hơi ba động một chút mới dẫn đến bị lão thôn trưởng này cảm nhận được. Còn lúc toàn thịnh của hắn thì ngay cả Bá Khí đại tông sư đứng trước mặt hắn cũng không thể nào cảm nhận được.

Vị này lão thôn trưởng bỗng nhiên tươi cười nói ……