Chương 101: Trở Về Đông Thành

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 101: Trở Về Đông Thành

Chương 101: Trở Về Đông Thành


Có bản đồ, Ngô Minh cũng không trần chờ mà xuất phát luôn. Từ lúc ban trưa đến lúc trời tối, Ngô Minh cùng Tiểu Điệp cũng đã đi ra khỏi địa phận của Đông Hưng phủ, một đường tiến về Thái Bình phủ.

Đôi lúc bởi vì trời tối chưa kịp vào thành, Ngô Minh cùng Tiểu Điệp liền ở luôn tại nơi hoang dã.

Ánh lửa lập loè xua tan đi một khoảng không màn đêm. Tiểu Điệp cầm lấy một que xiên cá nướng đi đến trước mặt Ngô Minh nói:

" Sư phụ mời ăn "

Ngô Minh cũng hơi đói bụng, xoa đầu Tiểu Điệp rồi nhận lấy que cá và gặm. Mùi cá nướng xen lẫn mùi khói khen khét tuy hơi khó ăn nhưng cả hai người đều chén sạch sẽ.

Đợi đến lúc ánh lửa tắt đi, một làn âm phong chợt thổi đến.

" Ái chà chà, có con mồi tới cửa " Ngô Minh vui vẻ lẩm bẩm một câu, không nghĩ đến mới qua một ngày lại câu được một con mồi khác. Quả thật việc hắn mang Tiểu Điệp theo là không sai mà.

" Ta chết thảm quá mà, có ai thấy đầu của ta đâu không "

Âm thanh rùng rợn vang lên, chỉ thấy từ đằng xa một con quỷ không đầu đang dần dần bay tới, trên cổ còn có vết máu tuy nhiên máu này lại là màu đen đang chảy ròng ròng ra.

" Quỷ Chặt Đầu " lúc nhìn thấy con quỷ kia, cái từ này bỗng dưng hiện lên trong óc của Ngô Minh.

Trong sách có ghi, quỷ chặt đầu được hình thành từ rất nhiều oán niệm ngưng kết lại do những tử tù chết oan uổng bị giải ra pháp trường dùng hình phạt chặt đầu.

Thường thì loài quỷ này hay xuất hiện trong chiến tranh bởi vì thường tướng lĩnh hay bắt lại quân địch rồi chặt đầu dùng để răn đe thị chúng. Ngay bây giờ lại bị Ngô Minh bắt gặp.

Loài quỷ này cũng do oán niệm ngưng tụ thành nên không có thực thể, và lại công kích của chúng cũng yếu hơn mấy loài quỷ dị khác. Mỗi tội cái đầi bị chặt khiến chúng càng thêm trông đáng sợ hơn và dễ dàng hù doạ vào tim can của người khác khiến người ta sợ hãi và mất đi lòng phản kháng.

Trên tay của quỷ chặt đầu còn cầm lấy một thanh đại đao được ngưng kết bằng chính oán niệm của nó. Mỗi lần hành hạ xong con mồi là sẽ dùng thanh đại đao đó chém đầu con mồi và chính thanh đại đao đó cũng sẽ hấp thụ máu tươi từ con mồi và mạnh mẽ hơn.

Ngô Minh cảm nhận được khí thế của nó chỉ là một con oán linh cấp quỷ dị hơi hơi không vui. Lần trước lúc đi đường hắn cũng đã săn giết một con oán linh cấp quỷ dị nhưng không có rơi ra hồn tinh gì cả.

Ngô Minh đoán chừng chắc chỉ có Hung Linh trở lên cấp quỷ dị tương đương với Luyện Tạng tông sư võ giả mới sản sinh ra hồn tinh.

Nhìn thấy con quỷ dị kia đến gần Ngô Minh tụt hết cả hứng.

" Ta chết thảm quá mà, có ai nhìn thấy đầu của ta không "

Âm thanh quỷ dị từ con quỷ chặt đầu kia lại vang lên. Tiểu Điệp nhìn thấy bóng mờ kia đang đến gần liền chạy vội núp sau Ngô Minh.

" Thảm cái *#**, chết cmm đi "

Ngô Minh đang bực mình còn nghe thấy tiếng lải nhải từ con quỷ dị kia càng tức giận, ngón tay chĩa ra tụ KI bắn thẳng vào người con Quỷ chặt đầu kia khiến nó đi đời nhà ma luôn.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, hai người lại xuất phát theo bản đồ trở về đông thành.

Vài ngày sau, Ngô Minh và Tiểu Điệp cũng bay gần đến Đông thành. Nhìn từ trên cao bé xíu Đông thành kia. Ngô Minh vui vẻ khó tả.

Đông thành tuy không phồn hoa và to lớn như Bạch Đằng thành hoặc Đông Hưng thành tuy nhiên đây lại là quê hương của hắn. Nơi mà hắn đã gắn bó hơn chục năm trời, từng con phố từng ngóc ngách hắn đều quen thuộc và còn có cả những người thân yêu của hắn. Sau hơn một tháng đi xa cuối cùng cũng trở về nơi yêu dấu này.

Như thường lệ, Ngô Minh đáp xuống ở bên ngoài thành rồi dẫn Tiểu Điệp đi vào bên trong. Đông thành vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, đám ăn mày vẫn nhiều như mọi khi.

" Vị công tử vị tiểu thư này cho tiểu nhân xin một đồng "

Có ăn mày thấy Ngô Minh và Tiểu Điệp đi vào trong thành vội chạy đến xin ăn làm Tiểu Điệp giật mình trốn sau lưng Ngô Minh. Mùi hôi thối bốc lên khiến Ngô Minh hơi nhíu mày. Ngô Minh liền lấy la một lượng bạc vụn vứt vào trong bát rồi đi luôn.

" Đạ tạ công tử tiểu thư, chúc công tử thọ phúc vô biên "

Tên ăn mày kia nhận được bạc vội dập đầu rối rít cảm ơn.

Ngô Minh dắt Tiểu Điệp đi đến phân đà Huyết Sát Lâu mà không phải về nhà hắn.

Khách sạn nhỏ ven sông phía tây đông thành.

Gian khách sạn này vẫn không có thay đổi kể từ khi Ngô Minh làm chủ nơi đây. Ngô Minh cất bước đi vào trong, lúc này số một Chu Chính đang trông coi bỗng nhìn thấy Ngô Minh đi tới vội vàng chạy đến cúi đầu hành lễ:

" Bang chủ, ngài đã về rồi ".

" Ừm "

Ngô Minh chỉ ừm một cái rồi hỏi tiếp:

" Lão Thạch đã trở về chưa "

Số một nghe xong hơi kinh ngạc, chẳng phải Thạch Hùng lúc trước đi cùng với Ngô Minh sao, tuy nhiên hắn cũng không dám hỏi nhiều mà trả lời:

" Bang chủ, Thạch phó bang chủ vẫn chưa có trở về "

Ngô Minh gật gật đầu, tuy hắn xuất phát sau Thạch Hùng mấy hôm nhưng hắn có thể bay lên không trung được, tiết kiệm biết bao nhiêu là đường quanh co. Còn Thạch Hùng cần phải chiếu cố đến Hà Ngọc Hương nên có thể không đi hết tốc lực được nên về sau hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, số một mới chú ý đến một cô bé đang núp sau lưng Ngô Minh tò mò hỏi:

" Bang chủ đây là "

" Đây là Tiểu Điệp, là đồ đệ ta mới thu nhận. Sau này các ngươi cần phải chiếu cố tốt con bé biết chưa " Ngô Minh giới thiệu xong rồi căn dặn nghiêm chỉnh. Hắn cũng không thể tự dưng mang Tiểu Điệp về nhà được cho nên hắn muốn giao nàng cho mấy tên thuộc hạ của mình chăm sóc.

" Bang chủ cứ yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu thư " Số một ngạc nhiên hâm mộ, không biết cô bé này vì cái gì mà được bang chủ thu làm đồ đệ. Tuy vậy hắn vẫn cung kính vâng lời bởi vì đây chính là đồ đệ của bang chủ, có thể nói dưới một người trên trăm người.

" Được rồi, kiếm lấy cho ta một gian phòng nghỉ ngơi cùng với dọn dẹp cơm nước lên cho ta. Mấy hôm nay ta sẽ chờ ở đây đợi lão Thạch về "

Đi đường mấy ngày trời Ngô Minh cũng hơi mệt mỏi, và lại vết thương và sức mạnh của hắn vẫn chưa hồi phục lại cho nên hắn cần phải nghỉ ngơi mấy hôm.

" Vâng bang chủ " Số một cung kính tuân mệnh rồi nhanh chóng đi thu xếp.

Một lúc sau, một bàn ăn thơm phức được bày lên, Ngô Minh và Tiểu Điệp ngồi đối diện nhau.

Tiểu Điệp từ trước đến giờ còn chưa được nhìn qua bàn ăn đặc sắc thế vậy hai mặt sáng long lanh miệng như muốn chảy rãi ra. Ngô Minh thấy thế nói:

" Tiểu Điệp ăn đi, không phải ngại "

Nói xong hắn cũng không khách khí mà gặp lấy thức ăn cho vào miệng. Phải nói là ngon không cưỡng lại được. Mấy hôm đi đường hắn toàn phải ăn đồ nướng mùi vị chả ra sao cả.

Bây giờ cả bàn thức ăn này số một chuẩn bị chính là được mang từ Hồng Lâu Mộng tới.

Tiểu Điệp ăn một miếng cũng vui sướng híp cả mắt lại.

Một lúc sau cả bàn thức ăn bị cuốn hết sạch, hầu như là vào trong bụng của Ngô Minh