Chương 100: Thiên Cơ Các
Nói xong Ngô Minh lấy ra một lượng bạc trong túi đưa cho tên bán kẹo hồ lô kia và nói:
" Không cần thối lại "
Đối với Ngô Minh một lượng tiền cũng không là gì, với lại hắn trong túi cũng không có năm đồng lẻ a.
" Đạ tạ công tử, mời công tử nhận lấy "
Tên bán kẹo hồ lô kia rối rít cảm ơn xong rồi đưa cho Ngô Minh mười xiên kẹo hồ lô. Ngô Minh tiếp nhận lấy rồi đưa một xiên cho Tiểu Điệp và nói:
" Tiểu Điệp cầm lấy ăn thử "
Tiểu Điệp nhìn lấy Ngô Minh kinh ngạc, không nghĩ đến Ngô Minh lại mua cho nàng. Với lại nhìn thấy cây kẹo hồ lô này lạ lạ nàng cũng tò mỏ cầm lấy ăn:
" Ngọt quá, ngọt quá, cảm ơn sư phụ "
Tiểu Điệp cắn một miếng rồi cười híp mắt lại, Ngô Minh nhìn nàng vui vẻ cũng tươi cười.
Lần này Ngô Minh vào thành cũng có việc cần làm, hắn muốn đi đến Thiên Cơ Các một chuyến.
Thiên Cơ Các là một thế lực cực kì thần bí tồn tại rất lâu đời. Chuyên bán các loại tình báo cần thiết cho khách hàng. Ngô Minh nghe được lão thôn trưởng giới thiệu nên mới đi tới nơi đây, hắn muốn mua một tấm bản đồ để sau này đỡ lạc đường.
" Vị lão thúc này, cho ta hỏi nhờ đường một chút. Không biết Thiên Cơ các ở hướng nào "
Ngô Minh gặp một vị trung niên râu hơi bạc đang trông coi quầy hàng tiến đến hỏi thăm. Vị kia trung niên nhìn thấy Ngô Minh hỏi mình hơi nhíu mày nhưng khi Ngô Minh thòi ra một lượng bạc nhét vào tay hắn hắn liền tươi cười nói:
" Vị này công tử hỏi đúng người rồi, công tử cứ đi thẳng một đoạn dài, nhìn thấy con sông thì rẽ phải, đi khoảng chừng hai cây số nữa thì đến nơi ".
" Đạ ta "
Ngô Minh nói lời cảm ơn rồi dẫn Tiểu Điệp rời đi luôn. Còn về việc mà Ngô Minh đưa ra một lượng bạc cho tên trung niên kia thì bởi vì hắn cũng không phải là lưu manh gì, muốn hỏi người ta thì cần phải có chỗ tốt cho người ta vậy thôi.
Tuy hắn cũng có thể dùng vũ lực hỏi nhưng lỡ đâu gặp lão quái vật có thích thú giả dạng dân thường gì gì đó rồi đến lúc đó ai độ được cho hắn. Cho nên Ngô Minh đối với ai cũng không có coi thường cả.
Ngô Minh dẫn Tiểu Điệp đi theo lộ tuyến mà tên trung niên kia chỉ dẫn. Một lát sau hắn cuối cùng cũng đi tới nơi. Nhìn trước mắt bảng hiệu ghi to ba chữ " Thiên Cơ Các "
Đây là một toà ba tầng lâu các.
Ngô Minh cảm nhận được ba chữ kia toát ra ý cảnh cao thâm sắc sảo, chắn chắn là do một cao thủ viết lên bởi vì Ngô Minh cũng chưa chắc có thể làm được điều đó. Cho nên Ngô Minh quan tâm đối với Thiên cơ các cao lên một bậc.
Đi vào Thiên Cơ Các, nội bộ cấu tạo vô cùng đơn giản. Trống trơn một cái khoáng đạt phòng.
Chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một bộ ấm chén trà.
Lại hướng bên trong liền là một trương to lớn bình phong, hiện lên u ám sắc điệu, là một trương phong thuỷ họa, chặn lại hậu phương tất cả mọi thứ, nhìn không thấy gì đó.
Ngô Minh cũng không thèm để ý, thần thái bình hòa đi thẳng tới trước bàn, ngồi xuống ghế dựa. Tiểu Điệp cũng đi tới bên cạnh ngồi lên đùi của Ngô Minh.
Cũng chính là đang dưới trướng thời điểm.
Một cái không phân rõ được già trẻ nam nữ mơ hồ thanh âm, chưa từng biết phương hướng nào yếu ớt truyền đến.
"Thiên Cơ Các phân các thứ hai vạn sáu ngàn hai trăm hai mươi sáu vị khách nhân."
"Hoan nghênh."
"Trong ấm có trà."
Ngô Minh nhẹ nhàng nhấc lên ấm trà, rót một chén trà, nhưng chỉ nhìn thoáng qua.
Sau đó hắn liền bình tĩnh nói: " Ta cần mua một bộ bản đồ về Bạch Đằng quận này, hoặc nếu có bản đồ của cả Đại Hùng vương triều cũng được, giá cả cứ nói "
Tiếng nói tại trống trải trong phòng đẩy ra, nhưng chưa có tiếng đáp lại, cũng không có trả lời.
Hết thảy liền như vậy lâm vào yên tĩnh.
Đã qua hơn đại thể một khắc đồng hồ, trong chén trà trà dần dần lạnh xuống tới thời điểm, phía trước cái kia không phân biệt nam nữ, không biết phương hướng thanh âm một lần nữa vang lên.
" Bản đồ của Bạch Đằng quận thì có còn bản đồ của cả Đại Hùng vương triều cũng có nhưng ngươi chưa đủ quyền hạn "
" Muốn mua bản đồ của Bạch Đằng quận này một trăm kim "
Ngô Minh cũng biết rằng bản đồ của một đất nước cũng rất được coi trọng, không phải người trong triều đình rất khó có được, tuy thiên cơ các to lớn nhưng cũng phải nể mặt triều đình mới được. Trừ phi Ngô Minh là người quan trọng gì đó Thiên Cơ các mới nể mặt bán cho bản đồ của Đại Hùng vương triều.
Khi nghe xong giá tiền của bộ bản đồ kia, Ngô Minh cũng không ngạc nhiên cho lắm, một trăm kim ở thời này tương ứng với hai ngàn năm trăm lạng bạc. Nhưng việc có được một tấm bản đồ này sẽ giúp các gia tộc hoặc thương đội dễ dàng đi xa làm ăn buôn bán hơn nên một trăm kim một tấm cũng rất nhiều người mua.
"Được."
Ngô Minh nhẹ nhàng đáp lại, đem một tấm kim phiếu giá trị một trăm lượng vàng để trên bàn.
Ngay tại Ngô Minh buông xuống tấm kim phiếu sau.
Vụt!
Một điểm u quang chợt hiện, hướng về Trần Mộc trước mặt cái bàn, cũng lập tức đính tại trên mặt bàn.
Nhìn kỹ lại là một tấm lụa mỏng được cuộn tròn lại.
Mặt trên có khắc họa văn tự:
[Bạch Đằng Quận]
"Khách nhân mời lấy đi này nhãn hiệu, sau mười ngày dựa này nhãn hiệu tới lấy tình báo."
Cái kia mông lung thanh âm lại vang lên.
Ngô Minh vươn tay, nhẹ nhàng đem bàn bên trên màu đen xếp nhãn hiệu lấy xuống, sau đó liền xoay người, bế Tiểu Điệp cất bước đi ra Thiên Cơ Các, biến mất tại Thiên Cơ Các bên ngoài.
Ngay tại Ngô Minh rời khỏi không lâu sau.
Một người mặc quần áo màu xám, mang theo mặt nạ màu đen người xuất hiện, yên tĩnh tới đến bên cạnh bàn, đem kim phiếu lấy đi, toàn bộ quá trình bên trong không có phát ra nửa điểm thanh âm.
Sau đó, lại một cái quần áo màu xám người xuất hiện, mang theo mặt nạ màu trắng, nhẹ nhàng đem bàn bên trên
Chén trà cùng ấm trà đều mang đi, đổi lại một cái mới ấm trà cùng chén trà, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lặng yên không một tiếng động ở giữa.
Hết thảy trở về hình dáng ban đầu.
Trống trải trong phòng, vẫn chỉ để lại một bàn, một ghế dựa, một bình, một chén, một bình phong mà thôi.
Đi ra bên ngoài, cách xa toà Thiên Cơ Các kia, Ngô Minh liền mở tấm lụa mỏng ra xem. Tấm lụa này không biết được làm vật liệu gì nhưng rất mềm mại lại bền bỉ.
Bên trên có vẽ lấy toàn bộ khung cảnh của Bạch Đằng quận. Một con sông dài vắt ngang qua cả Bạch Đằng quận, con sông đó chắc chắn là Bạch Đằng sông. Còn có từng chấm đỏ đánh dấu các địa điểm và tên gọi của nó. Ngoài ra còn vẽ một khu vực bạt ngàn là rừng rậm, Ngô Minh còn có nhận ra là cả cái rừng mà lúc trước hắn lạc cũng nằm trong đó.
Ngô Minh cũng nhìn thấy một cái chấm đỏ nằm ở tận cùng của phía đông, trên chấm đỏ còn ghi Thái Bình phủ, đúng là địa điểm mà Ngô Minh cần tới.
Nhìn tấm bản đồ này xong, Ngô Minh có cái nhìn tổng quan hơn về khu vực và địa phận của Bạch Đằng quận, cũng tiện sau này hắn lập ra kế hoạch phát triển.
Trời cũng đã đến gần giữa trưa, Ngô Minh dẫn Tiểu Điệp tìm một cái khách sạn ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi lại xuất phát.