Chương 102: Thạch Hùng Trở Lại
Ăn xong nghỉ ngơi một hồi, Ngô Minh lại gọi số một vào hỏi thăm:
" Hơn một tháng nay ta không có ở đây không có chuyện gì bất lợi xảy ra đấy chứ "
" Bang chủ, hơn một tháng nay kể từ khi ngài và Thạch phó bang chủ không ở mọi chuyện vẫn bình thường như cũ ".
Số một bắt đầu kể lại cho Ngô Minh những gì biến đổi trong một tháng qua. Hồng Lâu Mộng làm việc kinh doanh vẫn rất ổn định, ngày thu lại đấu bạc.
Huyết Sát Lâu gần đây mấy thành viên cũng đang nhận nhiệm vụ ám sát cho nên cũng không có tại trong phân đà.
Còn về Viên Ma bang vẫn phát triển như thường, nào là có người đột phá đến luyện gân, nào là có người đạt đến luyện cốt cảnh.
Còn về Ngô gia vẫn phát triển như bình thường, ông nội Ngô Minh vẫn còn chưa có trở lại.
Ngô Minh nghe xong gật gật đầu, mọi việc vẫn đúng theo quỹ đạo mà hắn đã đặt ra.
" Được rồi, ta hiện tại sẽ ở trong đây vài hôm, khi nào lão Thạch trở về thì ngươi bảo hắn đến gặp ta. Bây giờ lui xuống trước đi "
Hiểu rõ xong tình hình Ngô Minh cũng hạ lệnh tiễn người. Số một vâng một tiếng rồi lui ra...........
Cứ như thế, vài ngày trôi qua. Thạch Hùng và Hà Ngọc Hương cuối cùng cũng chạy về tới Đông thành.
Nhìn trước mắt thành trì Thạch Hùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cũng không có trần chờ lâu hắn liền dẫn theo Hà Ngọc Hương trở về Huyết Sát Lâu phân đà.
Lúc này, vẫn đang canh giữ ở Huyết Sát Lâu phân đà số một thấy Thạch Hùng đi tới vội vàng đứng dậy đi tới chào hỏi:
" Thạch phó bang chủ, ngài đã về rồi "
" Số một vất vả cho ngươi "
Thạch Hùng gật gật đầu rồi khen tặng một câu an ủi.
" Thạch phó bang chủ, bang chủ mấy hôm trước đã trở về, bang chủ còn căn dặn ta là khi nào ngài về thì bảo ngài đến gặp bang chủ ".
" Cái gì, bang chủ đã về rồi sao "
Thạch Hùng sau khi nghe xong hơi giật mình tuy nhiên trong lòng cũng thở ra một hơi. Nói hắn không có lo lắng một chút nào là giả
" Bang chủ đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp ngài ấy "
Thạch Hùng cũng đã không kịp chờ đợi được thúc dục số một. Số một cũng gật đầu tuy nhiên nhìn thấy Hà Ngọc Hương cũng định đi theo hơi nhíu mày hỏi
" Thạch phó bang chủ đây là ".
" Ngươi yên tâm, đây là Hà tiểu thư, bang chủ nhờ ta hộ tống nàng ấy về đây "
Thạch Hùng mở miệng giải thích. Ba người đi dọc theo hành lang tiến đến căn phòng của Ngô Minh.
Cốc cốc cốc…
Lúc này đây, Ngô Minh đang ở trong phòng trêu đùa Tiểu Điệp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cảm nhận được khí thế bên ngoài có ba người quen thuộc hắn nói:
" Cửa không khoá vào đi "
Ba người mở cửa ra đi vào, Thạch Hùng cùng với số một cung kính chào hỏi:
" Bang chủ ".
" Được rồi, không cần đa lễ. Lão Thạch vất vả cho ngươi mấy ngày hôm nay "
Ngô Minh khoát tay rồi nhìn Thạch Hùng an ủi nói.
" Đây là việc thuộc hạ nên làm" Thạch Hùng nào dám nhận công mau mau giải thích.
" Được rồi số một, ngươi ra ngoài canh gác ta còn có chuyện muốn nói với lão Thạch "
Số một cung kính đi ra bên ngoài.
" Ngồi "
Ngô Minh chỉ tay vào ghế ra hiệu cho Thạch Hùng và Hà Ngọc Hương ngồi xuống.
" Sao nào, mấy ngày hôm nay đi đường không gặp chuyện gì bất chắc chứ "
" Nhờ bang chủ dẫn đi lực chú ý nên bọn ta đi đường rất an toàn, không có ai chú ý "
Ngô Minh nghe xong gật đầu, im lặng một lúc lâu, Thạch Hùng không nhịn được hỏi:
" Bang chủ, ngài và tên quận chủ kia trong lúc đó có chuyện gì xảy ra "
" Ngươi yên tâm đi, hắn bị ta thành công dẫn đi vào trong rừng cuối cùng bị ta làm thịt rồi. Sau này cũng không cần lo lắng về chuyện đó nữa "
Ngô Minh ngữ khí đơn giản nói ra, trông như kiểu hắn chỉ tiện tay giết một con gà không có gì to tát vậy.
" Cái gì, ngài thật sự giết chết tên quận chủ kia "
Thạch Hùng giật mình kích động đứng phắt dậy, hai mắt không thể tin nổi trừng trừng nhìn Ngô Minh
Ở bên cạnh Hà Ngọc Hương cũng trợn to mắt lên không thể tin nổi ‘ Hắn làm sao làm được a’.
" Làm sao, có chuyện gì mà phải kích động thế sao "
Ngô Minh không hiểu nổi làm sao mà Thạch Hùng lại kích động đến thế.
" Bang chủ, chẳng lẽ ngài không có biết. Tên quận chủ kia mặt nổi là đệ nhất cao thủ ở Bạch Đằng quận này, nếu ngài có thể chém giết được hắn thì chẳng phải là bây giờ ngài cũng chính là người đệ nhất sao "
Thạch Hùng mở miệng giải thích, có một chủ tử làm đệ nhất một quận bảo sao hắn không vui mừng cơ chứ:
" Bang chủ, hay là thừa dịp hiên tại chúng ta tấn công vào Bạch Đằng thành cướp lấy sản nghiệp của tên quận chủ kia mở rộng ra Viên Ma bang "
" Ngươi muốn chết à, bây giờ chưa ai biết tên quận chủ kia bỏ mình nên mới im im vậy thôi. Một khi tin tức này được lan ra ta nghĩ rằng sẽ gây nên một trận sóng lớn. Dù sao thì tên kia cũng là người đứng đầu của một quận, là người của triều đình. Ta không cho rằng phía trên sau khi biết chuyện sẽ không có động tác gì. Đến lúc đó triều đình chắc chắn sẽ điều tra gắt gao. Bây giờ mà chúng ta tự nhiên đứng ra thì không phải tự thừa nhận rằng chính mình giết chết tên quận chủ à"
" Ngươi cho rằng chỉ nho nhỏ một cái Viên Ma bang có thể đối phó triều đình một tôn quái vật khổng lồ đó sao, mặc dù bậy giờ triều đình có vẻ hơi suy tàn nhưng muốn tiêu diệt chúng ta chỉ cần động một ngón tay là được "
Ngô Minh một hơi dã liên thanh vô mặt Thạch Hùng, Thạch Hùng sau khi nghe xong như bị dội một chậu nước lạnh vào người, mồ hôi nhễ nhại, hắn vội vàng cúi xuống nói:
" Là thuộc hạ không suy nghĩ kĩ, mong bang chủ trách tội "
" Thôi được rồi ngươi cũng không có làm sai cái gì. Bây giờ chúng ta Viên Ma bang chỉ cần an an ổn ổn phát triển là được, không cần chọc cho ra sự tình gì đó, hiểu chưa "
Ngô Minh lại căn dặn Thạch Hùng một câu rồi không có để ý đến hắn mà quay lại nhìn Hà Ngọc Hương nói:
" Ngươi cũng đã nghe hết mọi chuyện rồi đấy. Tên quận chủ kia và cả con trai của hắn bây giờ đã bị ta giết chết. Ở Bạch Đằng thành cung không còn nguy hiểm đối với ngươi nữa. Nếu ngươi muốn trở về thì nói với ta một câu ta sẽ để cho lão Thạch hộ tống ngươi về ".
Hà Ngọc Hương suy nghĩ một hồi, nàng cũng rất muốn trở về thăm cha mình. Tuy nhiên suy nghĩ kĩ lại, nàng vẫn quyết định lựa chọn ở lại. Bởi vì tuy hai cha con tên quận chủ kia chết rồi nhưng không biết sau này còn có hay không mọc ra những người khác như vậy a.
Mà lần này còn có Ngô Minh cứu giúp, lần sau thì sao. Làm gì có may mắn như lúc này được nữa chứ. Và lại qua tính cách của Ngô Minh thì nàng ở lại cũng sẽ không chịu bất luận khinh nhục gì cả:
" Cha ta đã giao ta cho ngươi rồi, bây giờ ta cũng có thể đi theo ngươi thôi "
" Được rồi, ngươi yên tâm, ta đã hứa là sẽ thực hiện đầy đủ "
Ngô Minh gật gật đầu. Nếu hai con yêu tộc yêu hoàng ở đây nghe thấy câu nói phét này của hắn chắc phải đào cả mười tám đời tổ tông của hắn lên mà chửi ấy chứ.
" Cảm ơn " Hà Ngọc Hương nhẹ giọng nói