Chương 95: Tu Tiên Thế Giới?

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 95: Tu Tiên Thế Giới?

Chương 95: Tu Tiên Thế Giới?


Vị lão thôn trưởng kia tươi cười nhìn Ngô Minh nói:

" Không biết vị công tử này đêm hôi khuya khoắt đến thôn của chúng ta có việc gì chăng "

" Vị lão thôn trưởng này cứ yên tâm, tại hạ chỉ không may lạc đường nên mới đi đến đây thôi, ta chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là đi liền "

Ngô Minh cũng khách khí đáp lại.

Vị lão thôn trưởng kia khi nghe xong hơi có vẻ không tin tưởng, một người có thể làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm sao có thể đi lạc đường được chứ

(Ngô Minh: Ta lạc đường thiệt mà T_T)

Tuy nhiên vị lão thôn trưởng này cũng không tiện đánh mặt, miệng tươi cười nói:

" Vậy được rồi, nếu vị công tử này không chê đêm nay ở tạm nhà của ta cũng được "

" Vậy thì đạ tạ lão thôn trưởng "

Ngô Minh nghe vậy gật đầu, hắn cũng muốn hỏi lão thôn trưởng này một ít chuyện.

" Ở đây không có chuyện gì nữa, hai người các ngươi tiếp tục đi canh gác đi "

" Vâng thôn trưởng lão nhân gia "

Vị kia lão thôn trưởng quay sang nhìn hai tên tráng hán kia ý tứ muốn đuổi đi, hai vị tráng hán kia cũng vâng lời rồi đi mất.

" Công tử mời "

Lão thôn trưởng giang tay mời Ngô Minh vào nhà, Ngô Minh đi theo sau hắn bước vào trong nhà.

Gian nhà bên trong cũng không lớn lắm, đồ vật hơi cũ kĩ thô sơ, đằng trước có một cái bàn và mấy cái ghế chắc dùng để tiếp khách. Ở bên cạnh còn một cái rèm che chắn lối đi vào một gian phòng khác.

" Gian nhà hơi thô sơ mong công tử không chê "

" Ha ha, tại hạ nào dám chứ "

" Công tử mời ngồi "

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, vị lão thôn trưởng kia mời Ngô Minh ngồi xuống uống miếng nước. Ngô Minh cầm chén trà lên làm một hớp, vị trà có vẻ hơi đắng, không được ngon như ở đấu giá hội hay ở nhà hắn thường dùng.

Điều này cũng là bình thường, đây là vùng hẻo lánh làm sao có trà ngon được chứ, Ngô Minh cũng không đi chê bai gì.

Hai người cứ thế ngồi im lặng một lúc, lão thôn trưởng kia đang chăm chú quan sát cử chỉ hành động của Ngô Minh. Bỗng nhiên Ngô Minh chợt mở miệng nói ra mục đích của mình:

" Vị này lão thôn trưởng, tại hạ xin tự giới thiệu một chút, tại hạ họ Ngô tên một chữ Minh, nếu không ngại có thể trả lời ta một vài thứ được chứ "

Vị này lão thôn trưởng nghe xong hơi hơi nháy mắt, suy nghĩ một lát xong hắn tươi cười nói: "Ngô công tử xin cứ hỏi, lão phu sẽ không giấu diếm những gì đã biết ".

" Vậy ta xin đạ ta trước, như ta đã nói lúc nãy thì ta bị lạc đường, không biết lão thôn trưởng có biết thành trì gần nhất ở đây không cáo tri cho tại hạ biết "

Ngô Minh từ tốn lễ phép hỏi thăm. Lão thôn trưởng nghe xong giật mình, tưởng rằng Ngô Minh sẽ nói ra mục đích gì đó ai ngờ chỉ là hỏi đường thật. Rất nhanh hắn lại lấy lại tinh thần nói:

" Ha ha, không giấu gì công tử, vùng đất này chính hoang vắng cách xa các thành trì. Nếu công tử không ngại khổ có thể đi về phía đông hai mươi kilomet là đến địa phận của Đông Hưng phủ ".

Ngô Minh gật gật đầu cũng không hỏi thêm cái gì nữa.

Bỗng nhiên cửa rèm bên cạnh động đậy, một cô bé xinh xắn từ bên trong phòng đi ra, nhìn thấy có người lạ đến, cô bé chạy đến núp sau người gia gia hỏi:

" Gia gia, là ai vậy ạ"

Ngô Minh nhìn đến cô bé lạ này cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thôn trưởng mở miệng hỏi:

" Thôn trưởng, đây là?"

Vị kia lão thôn trưởng xoa đầu cô bé và nói:

" Giới thiệu với Ngô công tử đây là cháu gái của ta tên là Tiểu Điệp. Tiểu Điệp không mau lễ phép chào Ngô công tử đi "

" Ngô công tử "

Cô bé tên Tiểu Điệp này giọng ngọt ngào lễ phép chào Ngô Minh, Ngô Minh cũng chăm chú quan sát cô bé.

Cô bé Tiểu Điệp này tuôi tác không cao lắm, Ngô Minh đoán ước chừng năm sáu tuổi, gương mặt phúng phính, hai cái má núm đồng tiền. Đôi mắt long lanh tròn xoa đang mở to chăm chú nhìn vào Ngô Minh với sự hiếu kì. Có thể nhìn ra được sau này lớn lên Tiểu Điệp chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Đột nhiên, Ngô Minh phát hiện được trên người Tiểu Điệp có gì đó khác lạ, xung quanh người Tiểu Điệp như có như không mấy hạt năng lượng lạ chảy vào trong người cô bé và bị cô bé hấp thụ.

Ngô Minh không biết mấy hạt năng lượng đó là thứ gì, cấu tạo trông giống Bá Khí nhưng bản chất của nó lại cao hơn nhiều, sánh ngang với KI của Ngô Minh.

Bỗng nhiên Ngô Minh nghĩ đến ở hiện đại hắn đã từng đọc tiểu thuyết thấy qua.
Hai chữ hiện lên trong đầu óc của hắn khiến hắn giật mình

" Linh khí "

‘ Chả có lẽ đây là một thế giới tu tiên thế giới đội lốt thế giới cao võ hay sao. Không, không thể nào, làm sao cái loại tu tiên yếu gà ấy lại có thể tồn tại được ở thế giới này cơ chứ ‘ Ngô Minh trong lòng thầm nghĩ nhưng rất nhanh hắn lại phủ định.

Ngô Minh nói tu tiên giả yếu gà cũng có lý do chính của nó, tu tiên giả hấp thụ linh khí của trời đất cường hoá tự thân nhưng cũng chỉ được phần bé nhỏ mà thôi. Thân thể rất yếu nhược so với võ giả, giống như kiểu đụng phát là nát ấy. Lúc chiến đấu hết linh khí trong cơ thể thì cũng coi là phế thải cmn rồi. Chỉ được mỗi cái phần tuổi thọ là cao hơn võ giả thôi.

Còn võ giả thân thể được rèn luyện như sắt thép, các kỹ năng phản xạ phản ứng cũng được rèn luyện nhuần nhuyễn, tu tiên giả muốn dùng phi kiếm chém giết võ giả đồng cấp không khác gì mơ tưởng. Võ giả hết khí thì còn có thể phách cường hãn, sức khôi phục kinh người để chiến đấu nữa.

Cho nên quan niệm của Ngô Minh là tu tiên giả yếu gà, nếu thế giới này mà có chắc cũng bị võ giả đè bẹp làm cho gần như tuyệt tích rồi. Cho nên đối với thế giới tu tiên Ngô Minh cũng không có sợ gì hết

Quan sát kĩ lại cơ thể của cô bé thì chỉ thấy cái hạt năng lượng mà cô bé hấp thu kia cũng chỉ cường hoá ti tí một cơ thể của cô bé mà thôi. Giống như việc cô bé ăn uống bổ sung năng lượng mà dạ dầy làm công tác đó thì bây giờ cả người cô bé hấp thụ năng lượng ở tự nhiên để cường hoá cơ thể vậy. Tuy cô bé Tiểu Điệp này mới năm sáu tuổi nhưng thân thể còn mạnh khoẻ và cứng cáp hơn cả người trưởng thành.

Ngô Minh cũng không thấy cô bé vận chuyển công pháp hay làm gì hết, đây là tự cơ thể của cô bé tự động hấp thu linh khí vậy.

Ngô Minh lại nghĩ đến trong tiểu thuyết có nhiều loại thể chất kì lạ như tiên thể thánh thể gì đo ngưu xoa lắm, chắc cô bé này cũng có thể sở hữu một loại thể chất kì lạ nào đó.

Ngô Minh nghĩ vậy ước ao, bọn hắn người luyện võ hao tốn bao nhiêu là tài nguyên để cung cấp năng lượng luyện võ thì cô bé Tiểu Điệp này chỉ cần hấp thu năng lượng ở ngoài tự nhiên là xong, không cần lo lắng thiếu tài nguyên hay gì, mà lại tốc độ mau chóng, đúng là cái hack chân chính đây mà.

Lão thôn trưởng kia nhìn thấy Ngô Minh cứ nhìn chằm chằm vào cháu gái của mình, nhìn biểu hiện của Ngô Minh sợ là hắn đã phát hiện được thứ gì đó vội vàng chuyển sang đề tài khác.