Chương 99: Thu Đồ Đệ
" Thôn trưởng, vậy sau này ngươi có dự định gì sao "
Ngô Mính suy nghĩ hỏi.
Lão thôn trưởng kia thở dài nói:
" Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ không để con bé có chuyện gì xảy ra ".
" Thôn trưởng, nếu ngài tin tưởng ta thì hãy gia cô bé cho ta đi, ta sẽ thu cô bé làm đồ đệ được chứ ". Ngô Minh lại nói tiếp.
Thôn trưởng nghe xong hơi giật mình đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này Ngô Minh lại bổ sung thêm:
" Ngài cũng đã biết bây giờ tình hình loạn thế càng ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó quỷ dị yêu tà sẽ khắp nơi ló đầu ra. Ngài cũng biết chắc là mình sẽ không thể bảo vệ được cô bé rồi chứ, chi bằng giao đến cho ta đi. Thôn trưởng yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô bé cho. Ngài cũng biết ta mạnh cỡ nào mà "
Ngô Minh không phải lolicon, hắn muốn thu cô bé Tiểu Điệp này bởi vì một là yêu tài, với thể chất của cô bé thì luyện võ sẽ nhanh chóng và dễ dàng, có khi sau này là một trợ lực lớn đối với hắn.
Thứ hai là cô bé có thể chiêu quỷ, tuy bây giờ có loạn thế nhưng chưa lớn, quỷ dị vẫn là khan hiếm, mà Ngô Minh muốn đi lùng tìm truy giết quỷ dị để kiếm lấy hồn tinh mà nạp ngọc. Không thể nghi ngờ với thể chất chiêu quỷ của cô bé sẽ giúp cho Ngô Minh rất nhiều.
Lão thôn trưởng kia nghe xong như có điều suy nghĩ. Mọi chuyện đúng như lời Ngô Minh nói, nghĩ đến hôm nay con Bạo thực quỷ kia nếu Ngô Minh không ra mặt thì hai ông cháu của hắn cũng đã chết rồi. Và lại nhìn từ biểu hiện khí bắt ra ngoài lúc trước của Ngô Minh không phải là Bá Khí cảnh đại tông sư tiêu chí thì là gì.
Bá Khí cảnh đại tông sư đặt ở Bạch Đằng quận là đứng đầu tồn tại nên nếu giao Tiểu Điệp cho Ngô Minh bảo vệ thì cũng chắc chắn an toàn hơn rất nhiều.Còn về nhân phẩm của Ngô Minh thì qua vừa nãy tiếp xúc hắn cũng đã hiểu thêm phần nào, Tiểu Điệp ở cùng với Ngô Minh chắc chắn sẽ không chịu khổ gì đâu nên hắn an tâm.
" Được rồi, vậy cuộc sống sau này của Tiểu Điệp xin nhờ Ngô công tử vậy ".
"Thôn trưởng ngài cứ yên tâm, ta cam đoan sẽ không để cô bé chịu khổ gì hết." Ngô Minh lại đính chính lại.
" Ông nội, ta không muốn đi đâu hết, ta muốn ở bên cạnh chăm sóc cho ông nội cơ "
Ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cô bé Tiểu Điệp kia nũng nịu khóc lên ôm chặt lấy cánh tay của lão thôn trưởng kia.
Lúc này Ngô Minh nhìn về phía cô bé Tiểu Điệp giải thích:
" Tiểu Điệp muội muội ngoan, Tiểu Điệp cũng không muốn gia gia của mình bị thương như hôm nay chứ. Đi theo đại ca đại ca sẽ giúp Tiểu Điệp mạnh mẽ hơn sau này Tiểu Điệp có thể bảo vệ ông nội của mình rồi "
" Có thật không " Tiểu Điệp lúc này nín khóc, nàng cũng là một cô bé thông minh cho nên khi nghe Ngô Minh nói xong cùng với lúc nãy nhìn thấy thực lực của Ngô Minh nàng cũng tin tưởng phần nào.
" Thật, sau này Tiểu Điệp có khi còn giỏi hơn cả đại ca nữa đấy "
Nói về khoản dụ dỗ trẻ em này Ngô Minh là số hai không ai dám nhận mình là số một.
" Tiểu Điệp, còn không mau mau đi dâng trà bái kiến sư phụ đi " Lão thôn trưởng lúc này nhắc nhở.
Tiểu Điệp nghe vậy cũng nhanh chóng rót trà mời Ngô Minh:" Sư phụ, uống trà "
" Ngoan " Ngô Minh mỉm cười xoa đầu của Tiểu Điệp.
…………..
" Ngô công tử định lúc nào rời đi " Lão thôn trưởng hỏi thăm
" Ta định sáng mai rời đi luôn ".
" Không thể ở lâu hơn một chút nữa sao "
" Không được rồi, ta có chuyện gấp cần phải xử lí trước cho nên không thể chờ ở đây lâu được nữa "
Lão thôn trưởng cùng Ngô Minh bàn bạc chuyện riêng. Nghe Ngô Minh nói ngày mai muốn rời đi cùng cháu nội mình tuy trong lòng không nỡ nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ò ó o o
Tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã đến, lúc này đây Ngô Minh cũng đã dậy rồi.
" Ngô công tử mời dùng bữa sáng "
Lúc này lão thôn trưởng đi đến cất tiếng nói, Ngô Minh cũng từ trong phòng bước ra.
Bữa cơm chỉ có vài món rau luộc với một ít thịt khô xé nhỏ ăn vào hơn dai. Ngô Minh cũng không có chê bai gì.
……
" Ông nội " Lúc này ở ngoài sâ, Tiểu Điệp khóc nức nở khi sắp phải chia ly ông nội của mình.
" Tiểu Điệp ngoan. Sau này phải biết nghe lời của sư phụ đó biết chưa "
Cả hai ông cháu dặn dò hàn huyên tình cảm với nhau một lúc.
" Được rồi xuất phát thôi "
Trời đã sáng tứng lên rồi, Ngô Minh cũng không đợi lâu thêm nữa.
" Tiểu Điệp, bám chắc vào nhé "
Lúc này đây, Tiểu Điệp đang khoác hai chân lên vại Ngô Minh và ngồi lên cổ của hắn. Nàng vẫn còn đang thít thít ngoái lại nhìn ông nội.
" Bảo trọng " Ngô Minh nhìn về phía thôn trưởng kia nói một câu rồi bay thẳng lên trên trời bay đi mất.
Lúc này ở đằng xa thôn dân thấy thân ảnh của Ngô Minh bay lên trên trời hô to:
" Nhìn kìa, thần tiên kìa, mau mau cúi xuống cầu mong thần tiên phù hộ "
Nhiều dân thường không biết đến võ giả có thể ngự không phi hành năng lực nên coi đó là thần tiên, mà trong thời buổi loạn thế này thần tiên càng được người dân sùng bái cho nên cả đám người mau chóng cúi đầu xuống cúng bái cầu xin phù hộ.
" Kia chẳng phải là cháu gái thôn trưởng sao, chả lẽ nàng ấy được thần tiên mang đi "
Cũng có người nhìn kĩ thấy thân ảnh của Tiểu Điệp đang ngồi trên đầu Ngô Minh nói ra.
……
Lúc này đây, hai thân ảnh đang bay trên trời cao, Ngô Minh theo chỉ dẫn của lão thôn trưởng bay về hướng đông chếch lên phía bắc một chút. Còn Tiểu Điệp đang ngồi trên cổ Ngô Minh nhìn ngắm sung quang tầng mây cùng đại địa phía dưới trong lòng tràn đầy tò mò hiếu kì.
Do Ngô Minh cũng bay không có nhanh với lại dùng KI tạo thành lớp màng mỏng chắn dó cho nàng nên nàng cũng không có bị ảnh hưởng bởi lực cản của gió.
Một lúc sau, từ trên không trung Ngô Minh cũng đã nhìn thấy được từ đằng xa có một ngôi thành lớn.
Ngô Minh bắt đầu giảm dần tốc độ và hạ xuống đất đi bộ vào trong thành.
Đông Hưng thành, đây cũng là nơi trung tâm của toàn bộ Đông Hưng phủ. Ở đây cũng có xây dựng tường thành để bảo vệ tuy nhiên chỉ cao khảng bốn năm mét không thể so sánh được với Bạch Đằng thành.
Thi thoảng cũng mới có thôn dân thương đội ra vào khỏi thành, bên trong thành cũng không mấy phồn hoa nhưng ít ra so với Đông thành thì vẫn hơn nhiều.
Ngô Minh dắt tay Tiểu Điệp đi vào trong thành. Tiểu Điệp hơi sợ sệt núp đằng sau, tay nắm chặt lấy tay của Ngô Minh.
Đây là lần đầu tiên từ lúc nhận thức đến giờ nàng mới bước ra khỏi Thanh Hoa thôn đi đến nơi thành thị như thế này. Mọi thứ đều là xa lạ đối với nàng, thi thoảng nàng còn nhìn ngó xung quanh mọi thứ.
" Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây "
" Bánh Quế đây "
Âm thanh rao bán hàng ở đâu cũng có, Ngô Minh nghe thấy vậy liền dắt Tiểu Điệp đến chỗ bán kẹo hồ lô hỏi:
" Kẹo hồ lô một xiên bán bao nhiêu tiền "
" Công tử, kẹo hồ lô một xiên bán năm đồng tiền " Tên bán kẹo hồ lồ kia thấy Ngô Minh hỏi rất lễ phép nói.
Ngô Minh hơi nghĩ, một lượng bạc băng một ngàn đồng tiền, mà một xiên kựo mới năm văn tiền.
" Cho ta mười xiên kẹo "