Chương 98: Kể Chuyện Xưa
Vị kia lão thôn trưởng giật mình một cái, tuy hắn có cảm nhân được Ngô Minh nang cho hắn một tia nguy hiểm nhưng không có ngờ đến Ngô Minh lại mạnh như vậy, chỉ một chiêu đã trọng thương con Bạo Thực Quỷ này rồi.
Lúc này đầu của con bạo thực quỷ kia cũng dần dần khôi phục lại rồi, tuy nhiên khí tức của nó giảm mạnh hơn bao giờ hết, có khi kém cả lão thôn trưởng lúc nãy ấy chứ. Cơ thể của nó cũng mờ nhạt đi rất nhiều, con bạo thục quỷ này ngửng mặt lên nhìn Ngô Minh.
Lúc này trên gương mặt của nó không còn là tức giận nữa rồi, mà là tràn đầy sợ hãi. Nó cảm nhận được người trước mắt này cực kì nguy hiểm, có thể giết chết nó bất cứ lúc nào.
Không trần chờ, Con Bạo thực quỷ này nhanh chóng xoay người lại bỏ chạy.
" Con mồi đến cửa sao ta có thể để chạy được chứ, tạm biệt nhé "
Tuy Ngô Minh còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đối phó với con Bạo Thực Quỷ này cũng là quá dễ dàng rồi, Ngô Minh giơ ngón tay ra chĩa thằng về phía đang bỏ chạy con Bạo Thực Quỷ kia.
Chíu..
Một tia sáng được bắn ra từ ngón tay của Ngô Minh đâm xuyên qua thân thể của con Bạo Thực Quỷ này.
Gào..
Lại một tiếng gào thảm thiết vang lên, Ngô Minh cũng không cho nó có cơ hội hồi phục lại liên tiếp bắn ra những luồng ánh sáng xuyên qua thân thể của con Bạo Thực Quỷ kia.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng nó liên tiếp vang lên, nhưng rồi dần dần yếu đi và cuối cùng là tắt hẳn. Con Bạo Thực Quỷ kia cuối cùng cũng tiêu tan, để lại một viên thuỷ tinh nho nhỏ rơi xuống đất, Ngô Minh nhìn thấy vậy vui mừng mau chóng tới đó nhặt lên đút túi.
Tê!!!
Lúc này đây, tên thôn trưởng kia hít vào một ngụm khí lạnh. Vừa mới hung hăng đánh hắn gần chết con quỷ dị kia vậy mà bị người trẻ tuổi trước mặt này dễ dàng giết chết. Từ đâu mà sinh ra yêu nghiệt như thế cơ chứ. Không không, có khi lại là cái nào đó lão quái vật dịch dung thành ấy chứ.
Còn cô bé Tiểu Điệp kia, đôi mắt long lanh to tròn sùng bái nhìn chằm chằm Ngô Minh.
" Lão thôn trưởng, ngài không sao chứ " Ngô Minh tiến đến nâng lên lão thôn trưởng hỏi thăm một câu, lúc này Tiểu Điệp cũng chạy lại nhìn ông nội gương mặt tràn đầy lo lắng.
" Ta không có sao, tối hôm nay phải tạ ơn Ngô công tử rồi " Lão thôn trưởng kia tay che ngực nhẹ giọng cảm ơn.
" Vậy được rồi, tại hạ còn tưởng là thôn trưởng trách tại hạ vì sao không ra tay sớm hơn để ngài bị thương nặng như vầy cơ chứ " Ngô Minh gương mặt hơi tự trách nói.
" Ta nào dám, chúng ta bèo nước gặp nhau, công tử bây giờ đã ra tay cứu mạng chúng ta là chúng ta phúc khí lắm rồi. Chúng ta làm sao dám lấy ơn báo oán mà trách tội công tử được chứ " Lão thôn trưởng cố gắng giải thích.
Lúc này, thấy bên ngoài lâu không có động tĩnh, mấy nhà thôn dân mới mở hé cửa nhìn ra ngoài. Thấy không có bóng dáng con quỷ kia bọn họ mới dám chạy ra bên ngoài.
" Thôn trưởng, ngài không sao chứ "
Mấy vị thôn dân kia nhìn thấy thôn trưởng bị thương đang được Ngô Minh chống đỡ vội vàng lao đến ân cần quan tâm hỏi han.
" Được rồi ta không có sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khoẻ rồi. Mấy người các ngươi đi tìm thi thể của hai người Trương Thanh Tiết Vũ chôn cất kĩ càng cho họ là được "
Lão thôn trưởng thở dài, hai người kia cũng vì canh gác bảo vệ thôn làng mà hi sinh. Cũng không thể bạc đãi hài cốt của bọn họ được.
Các thôn dân nghe vậy cũng gật đầu, mọi người chia nhau ra thu dọn lại còn xót lại quần áo hoặc thi thể của hai người kia. Có người nhìn thấy thi thể máu me be bét không nhịn được nôn mửa ra.
…….
Trong căn phòng nhỏ, khói bếp nồng nặc nhanh chóng bay lên trời, cô bé Tiểu Điệp đang chăm chú nhìn vào một cái ấm, đây là ấm thuốc đang được nấu.
Lúc này, lão thôn trưởng đã được băng bó kĩ càng, khí tức cũng đã ổn định hơn nhiều, sắc mặt tuy nhiên vẫn còn hơi nhợt nhạt.
Hắn nhìn đối mặt hắn đang im lặng Ngô Minh hỏi:
" Ngô công tử chả lẽ không có gì muốn hỏi sao "
" Ta cũng không phải người có tính tò mò, người khác nói cho ta biết thì biết thôi " Ngô Minh cũng ôn tồn đáp lại.
Lão thôn trưởng thấy vậy cũng gật đầu, cũng không cần biết Ngô Minh có cần có hay không mà một mạch nói ra chuyện xưa:
" Hai ông cháu chúng ta vốn không phải người nơi đây. Ngay trong hôm Tiểu Điệp được sinh ra, lúc đó chúng ta bị quỷ dị tập kích, cha mẹ của Tiểu Điệp vì bảo vệ nó đã hi sinh. Cũng may là lão già ta đến kịp thời đánh chết quỷ dị mới cứu sống được con bé. "
" Từ đó về sau, hai ông cháu chúng ta thường thì lâu lâu sẽ có quỷ dị tập kích, lúc đó ta mới để ý đến trên người Tiểu Điệp có cái gì đó khác thường có thể hấp dẫn quỷ dị. Chắc hẳn với nhãn lực của Ngô công tử cũng đã phát hiện rồi đi "
Ngô Minh gật gật đầu, không nghĩ đến thể chất của cô bé kia lại có thể chiêu quỷ dị. Lão thôn trưởng cũng không có dừng lại mà nói tiếp:
" Từ đó về sau, bởi vì ta muốn giấu diếm chuyện con bé có khác thường tránh đi tai mắt người khác với lại tránh đi quỷ dị nên a lựa chọn cùng con bé đi đến nơi hoang vắng thành lập Thanh Hoa thôn này. Chớp mắt đã bốn năm năm rồi, nếu không phải hôm nay gặp mặt Ngô công tử có lẽ hai ông cháu ta đã chết rồi "
Lão thôn trưởng vừa nói vừa thở dài như nhớ lại chuyện xưa. Ngô Minh nghe xong cũng gật đầu.
Hắn cũng biết vì sao đường đường một Luyện Tạng tông sư cho dù chỉ là nhất khí nhưng lại chọn định cư ở nơi đây rồi.
Bởi vì một khi ở trong thành trì mà chính nhà hắn lại cứ chuyên bị quỷ dị tấn công ắt sẽ khiến người ta nghi ngờ. Lòng người mà, không ai có thể biết trước được, nếu bị người khác phát hiện cháu gái của mình có gì đó quái lạ nhỡ bắt về nghiên cứu thì sao.
" Ông nội, uống thuốc "
Đột nhiên, một ấm thanh ngọt ngào lanh lảnh vang lên. Cô bé Tiểu Điệp kia từ bên trong bước ra, hai tay còn bưng một bát thuốc mùi hơi nồng bay khắp cả gian phòng. Vừa đi miệng cô bé vừa thổi cho đỡ nóng.
" Tiểu Điệp ngoan "
Lão thôn trưởng kia tiếp nhận lấy bát thuốc, một tay vừa xoa đầu cô bé, ánh mắt nhu hoà tràn đầy tình yêu thương đối với cô bé. Còn Tiểu Điệp được ông nội xoa đầu thì vui thích híp cả mắt lại.
Ngô Minh cũng để ý cô bé Tiểu Điệp này. Tuy nhìn mới có năm sáu tuổi nhưng từ ban nãy biểu hiện ra thì cô bé này rất là thông minh và dũng cảm, không như lúc ban đầu gặp hắn thì tỏ ra nhút nhát sợ sệt. Ngô Minh cũng có cái ánh nhìn khác hơn lúc trước đối với cô bé.
Lúc này Tiểu Điệp cũng đang mở mắt nhìn chằm chằm Ngô Minh mà không có sợ hãi gì, rồi nàng cất tiếng lên:
" Đại ca ca, đại ca ca là người tốt, cảm ơn đại ca ca đã cứu ông nội "
" Không có gì, cũng coi như là đại ca tạ ơn hai ông cháu ngươi có thể cho đại ca ở nhờ một đêm đi "
Ngô Minh trong lòng cực kì hưởng thụ nhưng ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc nói.
P/S: Tác thề là tác không có phải là lolicon đâu nhá, các ae đừng có báo FBI.