Chương 93: Rèn Luyện Chiếc Đuôi

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 93: Rèn Luyện Chiếc Đuôi

Chương 93: Rèn Luyện Chiếc Đuôi


Chỉ trong chốc lát, một con cá to đùng đã bị hắn đánh chén chỉ còn một bộ khung xương. Quần áo của hắn cũng đã hong khô rồi, Ngô Minh liền mặc vào.

Bởi vì buổi tối còn rất dài, đối với Ngô Minh trạng thái hiện tại thì ngủ nghỉ một đêm sẽ tốt hơn nhưng Ngô Minh lại không nghĩ như vậy.

Ngô Minh ý tưởng rằng là đêm này sẽ rèn luyện cái đuôi này của mình. Hắn tin chắc rằng với ý chí và sức mạnh của mình thì việc rèn luyện cái đuôi này cũng không tốn thời gian bao lâu.

Nghĩ như vậy, Ngô Minh đứng dậy bắt đầu chuẩn bị. Đầu tiên, Ngô Minh buộc đuôi của mình lên tảng đá xong rồi dùng sức của cái đuôi định nhấc tảng đá lên.

Hừ hừ…

Ngô Minh dùng hết sức mạnh của mình có, cuối cùng tảng đá cũng bị cái đuôi nhúc nhích một chút. Nếu bình thường tảng đá này chỉ cần một ngón tay của hắn là đủ để nhấc lên rồi. Nhưng đối với cái đuôi của hắn vẫn là hơi quá sức.

………



Cùng lúc đó, hai thân ảnh một nam một nữ đang nhanh chóng di chuyển giống như đang bỏ chạy. Thân ảnh này không ai khác chính là Thạch Hùng cùng Hà Ngọc Hương.

Hộc hộc hộc..

Hà Ngọc Hương vừa chạy vừa thở hổn hển suýt nữa thì ngã gục xuống, tuy nàng cũng có luyện võ nhưng bây giờ vẫn là một tên cường thể cảnh võ giả giai đoạn luyện gân thái điểu a. Chạy trốn cả ngày trời không mệt mới là lạ.

Thạch Hùng nhìn thấy vậy liền suy nghĩ nói:" Hà tiểu thư, bây giờ sắc trời cũng đã tối rồi. Với lại chúng ta đã bỏ chạy hai ngày rồi nên chắc cũng không có ai đuổi theo đâu. Ở đằng kia có một gốc cây đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi tạm ở đấy đi "

" Được rồi, Thạch bá bá " Hà Ngọc Hương cũng không có già mồm, nàng thật sự không còn chút sức lực nào nữa rồi. Nàng gọi Thạch Hùng là bá bá vì bây giờ Thạch Hùng vẫn đang cải trang thành lão già.

Hai người tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, Thạch Hùng lấy mấy miếng vải lót lên đất rồi lôi chút lương khô và túi nước ra đưa cho Hà Ngọc Hương nói:

" Hà tiểu thư là miếng nước "

" Cảm tạ Thạch bá bá "

Hà Ngọc Hương tiếp nhận túi nước với miếng lương khô gặm một miếng nhai xong rồi uống miếng nước.

Đột nhiên nàng cất tiếng lên hỏi Thạch Hùng:" Thạch bá bá, Ngô công tử thật không có sao chứ ạ".

Nàng đang lo lắng cho Ngô Minh. Ngô Minh tách ra phía khác để hấp dẫn tên quận chủ kia. Phải biết trong Bạch Đằng quận này tên quận chủ tiếng tăm ghê gớm làm sao. Nghe đồn rằng hắn là Bá khí cảnh đại tông sư mà đã thành danh lâu năm.

Tuy bây giờ nàng mới chỉ là cường thể cảnh thái điểu nhưng về Bá Khí cảnh đại tông sư nàng cũng biết chút ít qua sách vở thư tịch a.

Thạch Hùng nghe vậy cười cười nói:" Hà tiểu thư yên tâm đi. Nếu muốn thiếu gia thoát thân hẳn là không có vấn đề gì "

Thạch Hùng đối với Ngô Minh vẫn có chút tự tin. Mấy năm trước hắn đã tưởng Ngô Minh là Bá khí cảnh tông sư rồi, bây giờ mấy năm trôi qua tuy hắn không biết Ngô Minh mạnh bao nhiêu nhưng nếu muốn chạy đi thì tên quận chủ kia cũng sẽ không làm gì được Ngô Minh.

Hà Ngọc Hương nghe xong không tin cho lắm, Ngô Minh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, nhìn qua cũng chắc cỡ tầm tuổi nàng mà thôi, làm sao có thể từ trên tay vị quận chủ kia chạy thoát được. Trừ khi Ngô Minh cũng là Bá khí cảnh đại tông sư

Nhưng điều này là không có khả năng, cho dù Ngô Minh tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không được. Trong sách có ghi chép, hơn một vạn năm qua người đột phá Bá Khí cảnh đại tông sư kém nhất cũng vào khoảng bốn mươi tuổi.

Tuy nhiên nhìn thấy Thạch Hùng trả lời như vậy Hà Ngọc Hương cũng không tiện hỏi thêm, nàng bắt đầu buông lỏng thân thể nghỉ ngơi.

……

Ở một phương hướng khác, một đám người đang mắc lều trại ở đây. Một tên hộ vệ nhìn thấy Trần đội tưởng hỏi:

" Đội trưởng, chúng ta đã trờ ở đây hai ngày rồi mà quận chủ vẫn chưa về. Chẳng lẽ quận chủ xảy ra chuyện rồi sao "

" Câm cái miệng thối của ngươi lại ngay, quận chủ mạnh như thế nào ngươi cũng biết được rồi. Làm gì có ai có thể gây nguy hại cho ngài ấy được chứ. Cứ trờ thêm đi, ta nghĩ là ngài ấy chắc có chuyện đột xuất nên mới đi lâu vậy chứ "

Tên Trần đội trưởng này tức giận nói, trong lòng hắn hắn đối với vị quận chủ của mình có lòng tin mãnh liệt, ở Bạch Đằng quận này không ai có thể vượt qua được ngài ấy.

Tuy bọn hắn ở đây canh giữ hai ngày chờ tên quận chủ trở lại tuy nhiên mãi không thấy một bóng người, ai cũng hơi có một tia mệt mỏi và không kiên nhẫn nhưng hắn vẫn cứ cố chấp ở lại.

Đối với hắn việc chung thành là trên hết, và lại một khi ngài quận chủ mà trở lại không thấy bọn hắn ở đây canh giữ sẽ trách tội xuống thì sao.


……….

Màn đêm cứ từ từ trôi qua, thân ảnh của Ngô Minh vẫn đang miệt mài chăm chỉ luyện tập. Chỉ dùng hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Minh đã có thể dùng cái đuôi này quất nát hoặc là di chuyển dễ dàng tảng đá vừa nãy rồi.

Bây giờ hắn điều khiển cái đuôi của mình dễ dàng hơn tuy nhiên đó vẫn chưa được coi là hoàn thành.

Ngô Minh lại bắt đầu việc luyện tập tiếp theo. Tay của hắn bắt lấy cái đuôi của mình rồi kéo. Bỗng nhiên một trận suy yếu chợt ập đến với hắn, hai chân của Ngô Minh run rẩy dữ dội như không còn chút sức lực nào để đứng vững vậy.

Gừ gừ gừ….

Cố cắn chặt hàm răng, Ngô Minh tập trung hết sức mạnh còn lại để định trụ thân thể không được ngã xuống. Cứ như thế trôi qua, mười phút sau Ngô Minh liền ngã quỵ xuống đất không chịu nổi nữa. Hai tay cũng buông ra đuôi.

Hộc Hộc Hộc

Ngô Minh thở hổn hên hồi lại sức lực. Trông lúc luyện tập chỉ có mấy động tác dễ dàng như vậy nhưng Ngô Minh cảm giác như đang bị huấn luyện kiểu địa ngục vậy, vừa mệt mỏi, tâm thần lại vừa phải tập trung cao độ.

Nghỉ ngơi một lúc sau hồi lại đầy sức lực, Ngô Minh lại đứng dậy hai tay lại cầm cái đuôi kéo. Cũng như lúc nãy, một trận suy yếu và cảm giác vô lực đang lan tràn khắp thân thể của Ngô Minh.

Lần này hắn vẫn cắn chặt hàm răng cố gắng chịu đựng. Cứ như thế lại trôi qua gần hai mươi phút sau, Ngô Minh lại gục ngã xuống.

Tuy nhiên lần này trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười. Hắn chống chịu lâu hơn vừa nãy gần gấp đôi thời gian. Chứng minh việc hắn luyện tập kiểu này là có kết quả.

Cứ thế suốt đêm trôi qua, Ngô Minh vẫn theo cách đó luyện tập, đôi dúng hắn cũng không đứng nguyên một chỗ mà vừa nắm đuôi vừa cố gắng di chuyển.

Luyện tập không biết ngày đêm, chớp mắt tia sáng đã chiếu soi xuống đại địa. Một đêm trôi qua Ngô Minh thu hoạch cũng rất lớn, lúc hắn tự nắm đuôi của mình thì cảm giác suy yếu cũng có nhưng không còn vô lực như lúc trước nữa.

Mây giờ đuôi của hắn có thể tuỳ tiện quất nát một tảng đá lớn rồi. Nếu sau này hắn chăm chỉ luyện tập thì đuôi của hắn cũng chắc là trở thành một loại vũ khí mới của hắn.

Buổi sáng hơi đói bụng, Ngô Minh liền bắt vài con cá lên ăn, hôm nay cũng không có may mắn hơn hôm qua. Ngô Minh chỉ câu được vài con cá bé.

Một lúc sau, hơi chắc bụng Ngô Minh đứng dậy lên đường. Hắn vẫn bay thẳng theo hướng ngược lại.