Chương 73: Chặn Đường (2)
" Mau nói, xe ngựa đó đi hướng nào " Tên thiếu gia kia quát lớn hỏi.
" Dạ thưa thiếu gia, là hướng này ạ " Tên lính canh cổng chỉ tay về một hướng nói.
Cả đám không trần chờ lên ngựa tức tốc đuổi theo. Bụi mù tung bay tứ phía.
Lúc này xe ngựa của Ngô Minh cũng đã cách cổng thành được vài cây số rồi, Thạch Hùng cũng đánh chậm xe ngựa lại để cho ngữa đỡ mệt hơn.
Trong xe, Hà Ngọc Hương và Ngô Minh ngồi đối diện nhau. Một thoáng im lặng bỗng nhiên bị Hà Ngọc Hương lên tiếng phá vỡ:" Cảm, cảm ơn ngươi ".
Ngô Minh nhìn Hà Ngọc Hương không nghĩ được nàng có thể nói câu đó qua loa nói:" Không cần, ta và cha ngươi cũng chỉ làm giao dịch mà thôi. Bây giờ ta cho ngươi có hai lựa chọn, một là đi theo ta về đông thành, ta sẽ cũng cấp cho người nơi ăn chốn ở sinh hoạt đầy đủ không lo lắng sau này. Thứ hai là ngươi có thể tự do rời khỏi ngay bây giờ nếu ngươi muốn, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, cung cấp cho ngươi đầy đủ tiền bạc sống hết quãng đời còn lại ".
Hà Ngọc Hương suy nghĩ một lúc nói:" Ta quyết định đi theo ngươi ". Một người con gái như nàng có thể một mình đi đâu được chứ, tuy nàng có biết chút võ nghệ nhưng ở trên thế giới này có biết bao nhiêu người giỏi hơn nàng. Bây giờ nghe được lời của Ngô Minh giữ chữ tín không có vứt bỏ mình nàng cũng đối với hắn có chút hảo cảm lên.
Cùng lúc đó Quận phủ chủ…
" Báo, quận phủ đại nhân, có chuyện không hay xảy ra rồi " Một tên quan binh hấp tấp chạy vào bên trong, khi nhìn thấy trung niên nam nhân kia đang uống trà kia hắn quỳ một chân xuống nói.
Đang uống trà trung niên nam nhân kia nhíu mày, mở miệng hỏi:" Có chuyện gì xảy ra vậy, mau nói ".
" Bẩm quận chủ đại nhân. Tiểu thiếu gia cùng người hầu vừa nãy phóng ngựa rời khỏi Quận phủ, vừa nãy thuộc hạ còn nghe được tiểu thiếu gia đã chạy ra khỏi thành, dường như là đang gấp gáp đuổi theo một ai đó ". Tên quan binh kể lại hết những gì mình biết được ra.
" Cái gì! Tên nghịch tử này, ta đã căn dặn hắn là bao nhiêu lần không được tự ý ra khỏi thành rồi mà " Tên quận chủ kia tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn rồi vỗ bàn quát.
" Mau, mau cho người đi tìm nó rồi lôi nó về cho ta ".
" Vâng quận chủ đại nhân " Tên quan binh kia cúi xuống vâng lời rồi nhanh chóng đứng lên dời đi.
Một lát sau, một đám quan binh có cả khí tức cao thâm cùng nhau đi ra khỏi Quận phủ khiến dân chúng ở đó xôn xao.
……
Cộc cộc cộc ….
Cùng lúc đó, một đoàn người của tên tiểu thiếu gia kia cũng sắp đuổi kịp xe ngựa của Ngô Minh. Nhìn xa xa chiếc xe ngựa bé tí kia một thuộc hạ của tên tiểu thiếu gia này nói:" Thiếu gia, phía đằng trước có một xe ngựa, chúng ta có cần thiết chặn lại kiểm tra không ạ ". Bởi vì hắn cũng không xác định xe ngựa đó có phải xe cần tìm không nữa.
" Tất nhiên là chặn lại rồi, phi mau nữa lên " Tên thiếu gia kia ra lệnh cho cả đám người.
Ngô Minh và Thạch Hùng cảm nhận từ xa một đoàn người đang phui tới gần, cảm nhận từ trên người bọn họ phát tán ra khí tức không tốt lẩm bẩm nói:" Xem ra vẫn là không tránh khỏi phiền phức rồi ".
Đoàn người của tên tiểu thiếu gia càng phi tới gần, một tên thuộc hạ trước nhất hét lên ra lệnh:" Xe ngựa đằng trước mau chóng dừng lại ".
" Lão Thạch, dừng lại xem, đằng nào cũng cần phải giải quyết " Ngô Minh nói
" Vâng thiếu gia "
Hí í í í …
Xe ngựa dừng lại, cuối cùng đoàn người của tên thiếu gia kia cũng kịp chia đến, mấy người chia nhau ra bao vây lấy xe của Ngô Minh.
Thạch Hùng xuống ngựa chắp tay hỏi:" Mấy vị đại hiệp, không biết mấy vị chặn xe của chúng ta có chuyện gì vậy ".
" Mau gọi người ở trong xe ra đây gặp mặt cho bọn ta " Một tên hộ vệ hống hách nói.
Trong xe, Hà Ngọc Hương đoán được là ai đến trong lòng bối rối, Ngô Minh thấy vậy căn dặn:" Ngươi ở trên xe cho ta, nhớ là nghe thấy chuyện gì cũng không được thò đầu ra ngoài biết chưa ".
Nói xong Ngô Minh vén màn bước xuống ngựa, hắn chắp tay nói:" Mấy vị đại hiệp, không biết mấy vị tìm tại hạ có chuyện gì vậy ".
" Thiếu gia, đúng chính là hắn rồi, hắn chính là người hôn phu của Hà phủ mà hôm đó ta kể với ngài " Một tên người hầu nhận ra Ngô Minh nhanh chóng nói cho bên cạnh tên tiểu thiếu gia kia.
Tên tiểu thiếu gia kia nghe được vậy hét lớn:" Người đâu, mau bắt hắn lại cho bản thiếu gia ". Mấy tên hộ vệ xuống ngựa định hung hăng lao lên.
Ngô Minh tỏ vẻ sợ hãi, tuy đã biết được trước nhưng hắn vẫn cố tình hỏi:" Mấy vị đại hiệp, không biết tại hạ đã đắc tội gì mấy vị ".
Một tên hộ vệ gương mặt hung thần ác sát nhìn chòng trọc vào Ngô Minh nói:" Ha ha, ngươi không biết sao, thiếu gia nhà ta chính là vừa ý Hà tiểu thư của Hà phủ. Ai bảo ngươi lại muốn chọn làm con rể Hà phủ cơ chứ. Ngoan ngoãn chịu trói đại gia thương ".
Ngô Minh nghe vậy tỏ vẻ chợt hiểu xong rồi giải thích:" Thì ra là vậy, mấy vị có chút hiểu lầm. Hôn ước giữa ta và Hà phủ đã bị ta sáng nay huỷ bỏ rồi, mấy vị không tin có thể về lại thành nghe ngóng, chắc chắn bây giờ đã truyền ra rồi đó ".
Mấy tên hộ vệ kia nghe vậy ngạc nhiên nhìn nhau không có tiến lên nữa. Bỗng nhiên tên thiếu gia kia tức giận hét:" Các ngươi làm gì vậy, còn không mau bắt hắn lại cho ta. Mặc kệ điều đó là sự thật nhưng dám làm bản thiếu gia tức giận ta cũng sẽ không tha thứ ".
Mấy tên hộ vệ nghe vậy cũng không còn có chần chờ liền tiến lên, Ngô Minh nhìn thấy vậy cố hỏi lại lần cuối:" Không có chỗ thương lượng sao ".
Mấy tên kia nghe vậy cười phá lên:" Tiểu tử nằm mơ đi, dám đắc tội thiếu gia của bọn ta chỉ có một con đường chết mà thôi ".
Trong xe, Hà Ngọc Hương bắt đầu hoảng loạn, nàng cũng nghe được cuộc đối thoại ở bên ngoài, nàng biết rằng tính cách của tên quận chủ tiểu thiếu gia kia ác độc cở nào, nếu Ngô Minh bị bắt chắc chắn không thoát khỏi kết cục bị tra tấn đến chết. Đồng thời lại càng ân hận vì hai cha con bọn họ là liên luỵ đến Ngô Minh.
" Lão Thạch, xử lí bọn chúng, đừng cho một tên chạy thoát được " Ngô Minh ra lệnh, hắn quyết định tiêu diệt hết tất cả phiền phức.
" Vâng thiếu gia " Thạch Hùng vâng lời sau đó vươn vai tay chân khởi động.
" Ha ha ha, các ngươi vừa nghe thấy gì không, tên kia đòi tiêu diệt hết chúng ta kìa "
" Đúng là chuyện cười lần đầu tiên trong đời ta được nghe thấy ".
" Mấy anh em mau lên cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ ".
Mấy tên hộ vệ kia cười ha hả, bọn chúng ác bá đã quen rồi, ở trong thành làm tai sai cho quận chủ, một tay làm mưa làm gió không ai dám ngăn cản nên chưa có trải sự đời. Trong đám này có hẳn hai tên tẩy tuỷ võ giả nên càng không sợ trời sợ đất, một đám người khinh miệt nhìn Ngô Minh và Thạch Hùng, ánh mắt như đang nhìn món đồ chơi của mình vậy.