Chương 78: Bám Đuôi
Hắn Ngô Minh cũng đâu có ngây thơ như mấy nhân vật chính trong truyện tiểu thuyết. Lo này nghĩ nọ xong tha cho kẻ thù để rồi kẻ thù không biết ơn vẫn gọi người đến trả thù. Tốn biết bao nhiêu thời gian công sức cơ chứ.
Với lại còn chuyện kẻ thù bắt cóc người nhà của mình xong rồi đợi đến nhân vật chính đến cứu mà người nhà còn nguyên vẹn, làm cái mịa gì có chuyện hãm như thế. Phải tôi tôi giết hoặc hiếp cho bọn chúng mấy nhát rồi ấy chứ còn nguyên vẹn.
Cho nên dù có đắc tội thêm với tên quận chủ kia hắn cũng không có sợ, hắn dùng ra hết át chủ bài cũng chưa chắc không thể đánh bại được tên quận chủ kia. Nhưng hắn cũng không có quá muốn bộc lộ nhiều dẫn đến phiền phức khác. Suy đi nghĩ lại thì Ngô Minh vẫn chọn cách giết cho thống khoái, trừ hại cho dân…
" Lão Thạch, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi " Bỗng nhiên Ngô Minh gọi Thạch Hùng
" Bang chủ, ngài cứ nói " Thạch Hùng tuy vẫn đang chăm chú điều khiển xe ngựa nhưng vẫn nghe rõ nói.
" Bây giờ chúng ta đã đắc tội vị kia quận chủ rồi, nếu tất cả cứ đi chung như thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra ngay thôi. Đối với ta thì không có vấn đề gì, ta có thể tự lo được nhưng đến lúc đó các ngươi sẽ gặp nguy hiểm " Ngô Minh phân tích những gì mình đang nghĩ ra. Hắn tiếp tục nói:" Ta có ý nghĩ, ta và ngươi cùng nhau tách ra, ta sẽ điều khiển xe ngựa để nhằm đánh lạc hướng đối phương, còn ngươi phụ tránh an toàn cho Hà tiểu thư về đến đông thành "
Thạch Hùng nghe thấy vậy bỗng giật mình nói:" Bang chủ, ngài có chắc chắn chứ, ta nghe nói vị kia quận chủ cũng rất mạnh ". Thạch Hùng nghĩ bang chủ mình tuy là một vị Bá khí đại tông sư nhưng tên quận chủ kia cũng đã thành danh nhiều năm rồi nên hắn hơi có chút lo lắng.
" Ngươi yên tâm đi, ta cũng sẽ không đặt cược tính mạng của mình một cách vô ý đâu "Ngô Minh tự tin nói.
Như lúc trước hắn đã phân tích thì toàn lực của hắn cũng chưa chắc là không thắng được vị kia quận chủ. Và lại không đánh lại hắn còn có thể bay chạy thoát được, nếu để đám người Thạch hùng đi cùng thì chắc chắn Thạch Hùng là khó thoát thân được.
Ngô Minh cũng nghĩ là Thạch Hùng điều khiển xe ngựa dụ địch thay mình nhưng nghĩ kĩ lại tự nhiên tổn thất một vị Luyện tạng tông sư mà chung thành với mình thì cũng không đáng. Với lại hắn cũng muốn thử sức xem với Bá Khí cảnh đại tông sư để hiểu biết và phán đoán thêm về cảnh giới này.
Nếu hắn lợi dụng tốt ưu thế không biết chừng còn có thể tiêu diệt được đối phương trừ đi hậu hoạ sau này.
" Hà cô nương, làm phiền ngươi đi theo lão Thạch rồi, ngươi yên tâm hắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn " Ngô Minh đối với Hà Ngọc Hương nói.
" Còn ngươi thì sao " Hà Ngọc Hương nghe được hai người bàn bạc nên cũng hiểu được Ngô Minh sẽ gặp nguy hiểm nên có lo lắng.
" Yên tâm ta không có sao, đi thôi. Lão Thạch, bảo vệ tốt Hà cô nương biết chưa ".
" Yên tâm bang chủ, ta sẽ cố gắng hết sức mình "
Bàn bạc xong, Thạch Hùng liền mang theo Hà Ngọc Hương chạy theo hướng khác rời đi, còn Ngô Minh cũng phóng ngựa đi theo hướng khác.
Bỗng nhiên, Ngô Minh cảm nhận được có cái gì đó đang tới gần. Hắn còn có thể cảm giác được thoang thoáng được có người đang nhanh chóng tiếp cận, khí tức ở trên người đối phương còn cao hơn cả lão già vừa nãy.
Ngô Minh vẫn tiếp tục cưỡi ngựa đi theo một con đường khác. Tên đội trưởng kia vẫn bám theo sau hắn không dám tiếp cận quá gần.
Bởi vì tên đội trưởng này biết có thể giết chết Lê lão thì thực lực tuyệt đối không thể coi thường, ít nhất thì bây giờ chính hắn không phải là đối thủ của người đang ngồi ở xe ngựa đằng xa kia.
Tên đội trưởng kia phi sau xe ngựa của Ngô Minh cũng có một khảng cách, để nếu mà người trong xe kia có phát hiện ra được hắn thì hắn cũng có thể rút lui một cách an toàn, chỉ cần không mất dấu là được rồi. Qua mỗi một đoạt khoảnh cách, hắn lại để lại một cái ấn kí ở trên thân cây nhằm nếu có người của mình đi qua đây có thể phát hiện ra để không bị lạc đường.
Tên đội trưởng kia cũng không biết là Ngô Minh đã phát hiện ra hắn từ xa khướt rồi, Ngô Minh cũng không có ý định giết tên đang bám đuôi mình kia.
Phải để cho hắn theo dõi mình thì mới dụ được con mồi khác đến được chứ. Lỡ đâu tên kia chết thì không có ai báo tin làm tên quận trưởng kia không tìm thấy phương hướng của hắn lại đi mịa nhầm về hướng chủa Thạch Hùng đang chạy trốn thì sao.
Bạch Đằng thành, Quận phủ chủ…
Đang phê duyệt văn thư bỗng tên quận chủ này cảm thấy ngực hơi nhoi nhói, cảm thấy mình mãi vẫn không làm sao có thể tập trung vào công việc được. Trong lòng cảm thấy hình như có điều không hay xảy ra.
Thế là hắn đứng lên đi ra bên ngoài, gặp một tên hộ vệ đang canh cổng hắn hỏi:" Này ngươi có thấy Trần đội trưởng trở về chưa hả "
Tên hộ vệ kia tự dưng bị hỏi giật mình quay lại, nhìn thấy người đằng sau cũng kính cúi đầu nói:" Quận chủ đại nhân, Trần đội trưởng ra ngoài vẫn chưa thấy trở về "
Trần đội trưởng mà hai người đang nói lại chính là người mà đang đi theo dõi Ngô Minh. Tên quận chủ kia nghe thấy vật trong lòng cảm giác lại càng không ổn.
Lộc cộc lộc cộc.
Bỗng tên Quận chủ nghe thấy được từ xa có tiếng vó ngựa đang nhanh chóng phi tới gần, hắn ngẩng đầu lên thì thấy có hai bóng người đang cưỡi ngựa chay đến phương hướng lại chính là chỗ hắn. Nhìn kĩ thì hai người kia chính là người mà mình phái đi hôm nay. Bây giờ gương mặt đang gấp gáp hoảng sợ. Điều này làm tim hắn chợt nảy mạnh lên một cái.
" Trần đội trưởng đâu, con trai ta đâu, sao chỉ có hai ngươi chở lại " Chưa kịp đợi hai người kia dừng lại xuống ngựa, hắn đã nhanh chóng tiếp cận bắt lấy cổ áo của một tên vội vàng hỏi.
Tên hộ vệ kia bị quận chủ hỏi vậy lắp bắp trả lời:" Bẩm bẩm quận chủ đại nhân, Trần đội trưởng bảo ta trở về thông báo với ngài một lời. Thiếu gia xảy ra chuyện không hay rồi ".
" Cái gì, ngươi nói lại một lần nữa, con trai ta bị sao rồi hả " Tên quận chủ kia nghe xong như bị sét đánh, không thể tin tưởng được hỏi lại.
" Khụ khụ " Còn tên hộ vệ này bị quận chủ bỗng dưng nắm chặt hơn liền ho khan hai tiếng nói:" ta cũng không rõ ràng cho lắm, mời quận chủ đại nhân đi đến hiện trường ".
Tên quận chủ nhanh chóng quăng hắn đi ra, leo lên ngay con ngựa mà tên vừa nãi đang cưỡi quát:" Dẫn đường cho ta ".
Tên hộ vệ kia nhanh chóng phóng đi phía trước, hai người phóng một mạch đi ra khỏi thành.
" Người vừa nãy có phải là Quận chủ phải không "
" Có chuyện gì xảy ra sao mà lại trông gấp gáp như vậy chứ ".
Người dân trong thành xì xào bàn tán, có người biết chuyện nói:" Sáng nay ta nhìn thấy tên quận chủ tiểu thiếu gia kia gấp gáp phi ra khỏi thành, bây giờ lại là vị quận chủ này gấp gáp đi ra, không lẽ tên quận chủ thiếu gia kia xảy ra chuyện gì rồi ".
" Nếu được vậy thì tốt, tên ác bá đó chết đi trả lại sự an lành cho Bạch Đằng thành này cũng tốt ".
Có người vỗ tay khen tốt