Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 77: Chạy Trốn

Chương 77: Chạy Trốn


Cộc cộc cộc cộc…

Tiếng bước chân dồn dập của đàn ngựa đang từ từ vang lên to hơn. Ngô Minh có thể cảm nhận được một đoàn người đang cahjy đến gần. Không trần chờ, hắn lên xe ngựa nói:" Lão Thạch, mau xuất phát "

Thạch Hùng vừa trải qua cuộc chiến đấu khốc liệt cũng thấm mệt, tuy nhiên hắn cũng có nghe được tiếng bước chân ngựa đó nên cũng không cõ trần chừ gì lên ngựa mau chóng phóng đi.

Xe ngựa lăn báng được một đoạn xa, một lúc sau. Một đám người chạy tới nơi đây, nhìn thấy bãi chiến trường trước mắt mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh.

" Chuyện gì vừa mới xảy ra sao "

" Chẳng lẽ có ai đó vừa mới chiến đấu ở đây "

" Kinh khủng thật, ta đoán chừng ít nhất cũng phải là hai vị Luyện tạng tông sư giao chiến mới có thể tạo ra được chiến trương như thế này "

Mấy người ngồi trên ngựa nhìn bãi chiến trường trước mặt kinh ngạc bật thốt lên. Một vùng mảnh đất to đùng bị cày xới không còn hình dạng.

" Mau, mau lại đó xem " Có một người trong đám phát hiện ra thứ gì hét lên.

Mọi người phóng ngựa tới gần mới nhìn ra đó là một vài cái xác chết không đầu, một người cầm đầu trong đám đó xuống ngựa xem xét, hắn lật lại thân hình của mấy cái xác chết đó.

Chợt hắn nhìn thấy thứ gì hét lên:" Trên thân mấy người này quần áo có tiêu kí của quận phủ chúng ta, mau tất cả mau xuống lật tìm xem ".

Một đám người xuống ngựa đi lật từng cái xác lên xem quần áo, một lát sau đám người tụ hợp, người cầm đầu hỏi:" Các ngươi phát hiện được thứ gì rồi mau nói "

" Bẩm, đội trưởng, chúng ta đã dò xét hết tất cả mấy cái xác kia, quần áo của bọn họ đều có tiêu kí của quận phủ chúng ta, với lại bọn ta còn phát hiện đầu lâu của bọn hắn ở đằng kia. Có vài gương mặt quen thuộc dường như chính là mấy tên hộ vệ đi theo thiếu chủ " Một tên đi lên bẩm báo lại toàn bộ.

" Cái gì, ngươi nói là mấy tên đó chính là người hộ vệ đi bên cạnh thiếu chủ sao " Tên cầm đầu giật nảy cả mình. Mấy tên hộ vệ kia cũng không có yếu, cáo nhất có mấy vị tẩy tuỷ võ giả, muốn nhanh chóng giải quyết đám người này thì ít ra cũng phải là một vị luyện tạng tông sư mới được. Trong lòng hắn nghĩ ’ Tất cả bọn hộ vệ đều bị giết chết vậy thiếu chủ chẳng phải cũng sẽ …’.

Không đúng, hắn nghĩ lại, bên cạnh thiếu chủ còn luôn luôn đi theo sau hắn Lê lão bảo vệ, hắn cũng có hiểu biết về sức mạnh của Lê lão, Luyện tạng tông sư tam khí tuy hơi có chút kém hắn nhưng đặt ở Bạch Đằng quận này cũng coi là một cao thủ. Trừ bá khí cảnh đại tông sư ra thì còn lại võ giả rất khó giết chết.

Nhắn nhìn lại phía bên kia chiến trường, giao chiến rất kịch liệt, theo suy nghĩ lúc trước của hắn thì là trận đấu của hai vị luyện tạng tông sư giao chiến, bây giờ hắn có thể khẳng định là vị kia Lê lão và đối thủ của hắn vừa mới gia chiến ở đây.

Nhìn chiến trường có vẻ như hai người đánh nhau hơi ngang tài ngang sức, mà bây giờ không thấy Lê lão đâu có lẽ đối thủ nghe được tiếng vó ngựa của bọn hắn nên bỏ chạy, Lê lão và thiếu chủ đuổi theo sau. Đang định thở ra một hơi bỗng nhiên hắn phát hiện ở dưới cái hố to đùng kia có thứ gì.

Tên đội trưởng này nhanh chóng đi đến gần, nhìn thấy bên dưới hố là một cái xác chết không toàn vẹn, trên thân máu me be bét, ánh mắt còn lồi cả ra hốc mắt. Ruột gan loằng ngoằng lòi ra khỏi bụng. Miệng há hốc, gương mặt nhìn như zombie vậy. Tuy nhiên tên đại đội trưởng này vẫn còn có thể nhìn ra đôi chút thứ gì.

Hắn nhan chóng nhảy xuống hố, nhìn kĩ lại quần áo hắn trợn to mắt không thể tin nổi:" Không, không thể nào. Đây là Lê lão, đúng là hắn rồi không thể sai được. Làm sao có thể, hắn lại có thể bị giết chết. Mà lại chết không toàn thây như thế này. Chẳng lẽ hắn còn gặp thêm một đối thủ khác còn mạnh hơn hắn sao. Vậy thì còn thiếu gia thì sao, chẳng lẽ ". Chợt nghĩ đến cái gì, tên đội trưởng kia giật mình hoảng sợ, ánh mắt bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy có một bãi máu thịt be bét đang ở gần miệng hố, mang theo lòng cầu mau mắn, tên đại đột trưởng tiến đến gần. Chợt, hắn đứng khựng lại, ánh mắt hắn đỏ lừ lên. Hắn nhìn thấy còn vài mảnh quần áo còn vương vấn trong bãi máu này. Hắn nhận ra được đây chính là quần áo mà thiếu chủ hay mặc thường ngày.

" Người đâu, mau đến đây " hắn hô lớn lên. Trong lòng như có một khỗ khí vừa tức giận vừa hoảng sợ.

Đám người kia đang đi dó xét hiện trường nghe thấy đại đội trưởng hét lớn vội vàng chạy đến. Khi bọn hắn chạy đến chỗ đội trưởng kia, nhìn dưới đất có một bãi máu thịt be bét trong lòng cảm giác có chuyện không hay xảy ra.

Tên đội trưởng kia giơ tay chỉ chỉ hai người rồi nói:" Ngươi, ngươi mau chạy về bẩn báo quận chủ thiếu gia xảy ra chuyện không hay rồi. Còn mấy người các ngươi ở lại đây canh giữ hiện trường cho ta, bây giờ ta sẽ đi theo dõi đối phương ".

Hai tên kia nghe xong không trần chờ lên ngựa phi một mạch chạy về thành, còn tên đội trưởng kia khi giao phó xong cũng lên ngựa phi một mạch về hướng mà xe ngựa của Ngô Minh chạy trốn.

Hắn xác định từ những vết tích chiến trường gia chiến thì xe ngựa của Ngô Minh vẫn chưa có quá đi xa. Cho nên vẫn có cơ hội theo kịp, chỉ cần theo dõi được hắn đến khi quận chủ đại nhân đến là xong.

Ngay lúc này, xe ngựa của Ngô Minh cũng đã cách chiến trường được vài cây số rồi. Bởi vì bây giờ đương xá chưa có, đi trên đường đất đá cấy cối xóc nẩy nên xe ngựa của hắn muốn đi nhanh cũng khó khăn hơn nhiều.

Ngồi ở trong xe ngựa, Hà Ngọc Hương như có điều muốn hỏi, nàng muốn biết chuyện gì vừa nãy mới xảy ra. Nàng chỉ biết là bị tên quận chủ thiếu gia kia đuổi kịp sau đó giữa hai bên phát sinh ra một trận đánh nhau kịch liệt rồi đến bây giờ xe ngựa đang bỏ chạy. Tuy nhiên, Ngô Minh không có nói gì nên Hà Ngọc Hương cũng không có dám hỏi gì.

Ngô Minh nhìn thấy nàng như vậy cũng hơi có đoán ra được suy nghĩ của nàng nên nói:" Yên tâm, ngươi không cần phải lo lắng nữa, ta đã giải quyết phiền phức cho ngươi rồi ".

Hà Ngọc Hương giật mình, Ngô Minh nói vậy có nghĩa là bọn hắn đã chính tay giết chết tên quận chủ thiếu gia kia rồi. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm Ngô Minh, sao hắn dám chứ.

Tên kia quận chủ tiểu thiếu gia chính là con trai độc nhất của quận chủ, từ nhỏ được yêu chiều hết mức chưa từng nhận một vết thương từ ai chứ đừng nói là bây giờ bị người trước mắt này giết chết. Chẳng lẽ hắn không sợ bị tên quận trưởng kia trả thù hay sao chứ.

Đầu tiên Ngô Minh cũng có lo nghĩ về vấn đề này, nhưng thù hằn đã kết sẵn rồi, nhìn thấy tính cách của tên quận chủ tiểu thiếu gia kia cũng chắn chắn sẽ không tha cho bọn hắn cơ mà.

Cho nên đối với Ngô Minh, đã kết thù với hắn rồi thì kẻ địch cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Trừ khi hắn có thể kiểm soát được kẻ thù hoặc bọn chúng còn có chút giá trị lợi dụng như đám Thạch hùng và Huyết Sát Lâu lúc trước.

Bởi vì hắn biết một cấu, nhân từ với kẻ thù chính là ác độc với chính mình cũng như những người xung quanh mình.