Chương 72: Chặn Đường

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 72: Chặn Đường

Chương 72: Chặn Đường


E hèm!

‘ Không phải là hắn tham tiền, mà là người ta cho nhiều lắm ‘ Ngô Minh trong lòng tự nhủ một câu.

" Vậy được rồi, ta sẽ dẫn nàng rời đi luôn " Ngô Minh nói xong tay muốn kéo Hà Ngọc Hương rời đi nhưng nàng vẫn đứng lì ở đấy không chịu nhúc nhích khóc lóc. Ngô Minh đành phải quát lên:

" Có nín ngay đi không, mọi chuyện đều do ngươi mà ra. Nếu ngươi chịu rời đi khỏi nơi đây có khi phụ thân ngươi không cần phải chịu liên luỵ gì như vậy "

" Hiền tế nói đúng đấy, ngươi rời đi xa vị kia quận chủ tiểu thiếu gia không tìm được ngươi nữa cũng sẽ quên ngươi ngay thôi, cho nên ngươi mau chóng rời đi Hà phủ sẽ đỡ bị liên luỵ " Hà phụ giảng giải nói.

Hà Ngọc Hương khi nghe xong thẫn người ra, Ngô Minh liền không do dự kéo nàng đi theo. Nếu không vì tiền à nhầm, không vì tình nghĩa có lẽ hắn cũng đã mặc kệ nàng từ lâu rồi. Hà Ngọc Hương bị Ngô Minh kéo đi, đầu vẫn còn ngoái lại nhìn Hà phụ lần cuối.

Hà phụ nhìn thấy hai người đi xa thở dài một hơi, trong con mắt không còn gì tiếc nuối nữa rồi. Vốn dĩ hai cha con bọn hắn muốn tìm bia đỡ đạn đợi đến khi gạo nấu thành cơm thì quận phủ tiểu công tử cũng không làm gì được nữa, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hoá. Quận phủ tiểu công tử lại thù dai như vậy với lại hắn cũng quá coi thường vị hiền tế này.

Ngay cả lúc trước nói muốn Ngô gia lên đây sinh sống cũng là vì thay bia đỡ đạn cho Hà phủ bọn hắn để vị kia tiểu công tử có nơi chút giận nhưng bây giờ hắn chỉ mong con gái mình sống tốt là được rồi.

……
Cùng lúc đó Quận phủ..

" Thiếu gia, thiếu gia không ổn rồi " Âm thanh rối rít từ ngoài vang lên.

Một người thanh niên đang vui chơi trong sân quay người lại hỏi. Tên thuộc hạ kia vội vàng nói:" Thiếu gia, người chúng ta phái ra theo dõi hôm trước sáng nay không có về báo tin cho bọn ta như trước, ta sợ có chuyện không hay xảy ra thưa thiếu gia ".

" Cái gì, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy. Một đám phế vật " Vị kia thiếu gia khi nghe xong tức giận chửi bới, tên thuộc hạ kia chỉ biết cúi mặt không dám phản bác.

" Mau lên, triệu tập mấy người đi theo ta, ta muốn tự tay bắt và trừng trị tên khốn đó " Vị thiếu gia này tức giận đạp ghế đứng dậy quát lớn.

" Vâng, thiếu gia " tên thuộc hạ này vội vàng lui xuống. Một lúc sau, một đám người từ Quận phủ bước ra.

Ngô Minh cùng Hà Ngọc Hương bước ra khỏi Hà phủ, hắn nhanh chóng dắt Hà Ngọc Hương trở về tứ phương khách sạn.

Một lúc sau, hai người có mặt ở tứ phương khách sạn, cùng lúc đó Ngô Minh gọi Thạch Hùng đến.

" Bang chủ ". Thạch Hùng lên tiếng chào hỏi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy bên cạnh Ngô Minh xuất hiện một cô nàng xinh đẹp, hắn ngây người một lúc thầm nghĩ ‘ Không phải bang chủ nói đi từ hôn sao, sao lại dẫn về thêm một cô gái xinh đẹp. Quả không hổ danh là bang chủ ‘.

" Thiếu gia, vị cô nương này là ai đây " Lập tức Thạch Hùng liền đổi giọng hỏi.

" Hà gia tiểu thư Hà Ngọc Hương, sẽ đồng hành cùng chúng ta". Ngô Minh giới thiệu cho Thạch Hùng.

" Hà tiểu thư " Thạch Hùng gật đầu chào hỏi, tuy hắn không biết sao vị Hà tiểu thư này lại đồng hành cùng bọn hắn tuy nhiên hắn cũng không có hỏi nhiều.

" Được rồi, lão Thạch chuẩn bị đầy đủ xong hết chưa " Ngô Minh hỏi

" Thiếu gia, ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi lệnh của ngài thôi " Thạch Hùng gật đầu nói. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ lương thực thực phẩm đầy đủ trong lúc trở về rồi

" Được rồi xuất phát "

Ngô Minh dẫn Hà Ngọc Hương lên xe trước, hắn bước lên sau. Thạch Hùng ngồi bên ngoài xe ngựa làm xa phu.

" Cha cha " Cộc cộc cộc

Thạch Hùng cầm dây roi quất mạnh vào mông ngựa, xe ngựa bắt đầu chuyển động rời đi khỏi tứ phương khách sạn.

Một lát sau, một đám người phi ngựa chạy nhanh đến tứ phương khách sạn.

" Tránh ra, mau tránh hết ra "

Cầm đầu là một tên thiếu niên, gương mặt dâm tà hung ác.

" Là quận chủ tiểu công tử "

" Nhìn dáng vẻ gấp gáp như thế này chắc là lại định bắt ai đây "

" Ai đắc tội với hắn vậy "

" Thật tội nghiệp người đó a ".

Âm thanh của người dân dồn dập vang lên trong hốt hoảng, đúng là tiếng xấu đồn xa mà.

Đến tứ phương khách sạn, mấy người kia nhanh chóng xuống ngựa.

" Bao vây lấy nơi này cho ta " Tên quận chủ tiểu thiếu gia kia ra lệnh.

Mấy người vây quanh tứ phương khách sạn, tên thiếu gia kia bước vào bên trong hét:" Lão bản ở đây mau cút ra đây cho bản thiếu gia ".

Tên lão bản của tứ phương khách sạn vội vàng chạy ra, khi nhìn thất tên thiếu gia kia giật mình nhận ra rồi nhanh chóng tiến đến tươi cười nói:" Không biết quận chủ tiểu thiếu gia đến đâu có việc gì cần tiểu nhân giúp đỡ ".

" Ta hỏi ngươi, có phải khách sạn ngươi có hai người khách trọ đi cùng nhau, một già một trẻ, trẻ cao tầm mét sau gương mặt đẹp trai có đúng vậy không " Tên thiếu gia kia khong trần chờ sách cổ áo tên lão bản này rồi hỏi luôn.

Tên lão bản này sợ sệt hơi suy nghĩ một chút xong rồi gật đầu nói:" Đúng vậy quận chủ tiểu thiếu gia, không biết ngài hỏi hai người đó có việc gì ".

" Mau dẫn ta lên phòng của hai người đó, mau " Tên quận chủ tiểu thiếu gia gấp gáp ra lệnh.

" Thưa quận chủ tiểu thiếu gia, hai vị khách nhân đó vừa mới rời khỏi khách sạn chúng ta xong. Có lẽ bây giờ cũng mới đi được một đoạn rồi " Tên lão bản ăn ngay nói thật nói.

" Cái gì " tên thiếu gia kia lại tức giận quảng luôn tên lão bản ngã xuống đất vội vàng chạy ra hô lớn:" Người đâu tập hợp lại đuổi theo bọn hắn cho ta ".
Nói xong hắn phóng lên ngựa đuổi theo trước, để lại tên kia lão bản đang ho khù khụ từ từ đứng lên.

Lúc này, chiếc xe ngựa của Ngô Minh đang chạy rất nhanh. Bởi vì bọn hắn trọ ở tứ phương khách sạn cách cổng ra vào thành cũng không qua xa nên, phóng hết tốc lực cuối cùng cũng ra được khỏi thành rồi. Ra được khỏi thành mỗi người cũng thả xuống một hơi.

Thạch Hùng đánh xe ngựa bắt đầu đi về lối cũ. Một lúc sau, đoàn người của quận chủ tiểu thiếu gia mới phóng ngựa chạy đến cổng thành.

Hai tên lính canh cổng thấy vậy nhảna thiếu chủ liền vội vàng tránh đường cúi đầu xuống cung kính nói:" Thiếu gia ".

" Các ngươi có nhìn thấy một chiếc xe ngựa có một lão già đánh xe đi qua đây không " Tên thiếu gia kia gấp gáp hỏi.

Hai tên lính nhìn nhau, bọn hắn canh cổng một ngày biết bao nhiêu là xe ngựa, hỏi như vậy bố ai mà nhận ra được. Một tên lính cố nhớ lại, bỗng hắn chợt nhớ tới cái gì nói:" Bẩm thiếu chủ, đúng là vừa nãy có một chiếc xe ngựa đi qua đây ạ "

" Chết tiệt " Tên tiểu thiếu gia kia tức giận. Một tên thuộc hạ nói:" Thiếu gia, nên truy hay không ạ, bây giờ đối phương đã ra khỏi thành rồi, có lẽ sẽ rất nguy hiểm ạ ".

Tên thiếu gia kia càng tức giận, hắn đường đường là con trai của quận chủ, người đứng đầu một quận mà lại để con mồi mình gét cay ghét đắng chạy thoát, làm sao hắn có thể chịu được chứ:" Truy, truy sát hắn ngay cho ta "