Chương 71: Huỷ Hôn Ước (2)
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong đang xử lí đống văn kiện Hà phụ nhíu mày nói:" Ai vậy ".
" Phụ thân là ta, Ngô lang nói có việc muốn gặp ngài nên ta dẫn chàng tới đây " Hà Ngọc Hương lễ phép nói.
" Vào đi "
Lúc này Hà Ngọc Hương đinh quay người rời đi Ngô Minh liền nói:" Ngươi cũng đi theo luôn đi". Tuy không biết Ngô Minh suy nghĩ gì nhưng Hà Ngọc Hương vẫn là đi cùng vào.
Ngô Minh và Hà Ngọc Hương bước vào bên trong, Hà phụ thấy Ngô Minh liền tươi cười hỏi:" Hiền tế, có chuyện gì muốn nói chuyện với ta sao ".
Ngô Minh cũng không nhiều lời liền vào vấn đề chính luôn, hắn hỏi:" Hà phụ, các ngươi có chuyện gì đang gạt ta sao ".
Hà phụ đang tươi cười bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Ngô Minh một lúc rồi nghi hoặc hỏi:" Hiền tế, sao lại nói như vậy chứ. Chúng ta làm gì có chuyện gì gạt ngươi bao giờ ".
Ngô Minh bắt được phản ứng của Hà phụ cũng không còn nghi ngờ gì nữa nói rõ ra luôn:" Vậy sao, vậy tại sao ta nghe được tin đồn quận chủ tiểu thiếu gia muốn cưới Hà tiểu thư cho nên các ngươi Hà gia muốn tìm dê thế tội. Việc lấy ta chắc chỉ làm bia đỡ đạn cho Hà gia các ngươi thôi nhỉ ".
Hai phụ tử họ Hà kia nghe xong giật mình, Hà phụ vẫn cố gắng bào chữa:" Hiền tế, chắc ngươi lại nghe tin đồn bậy ở đâu chứ làm gì có chuyện đó xảy ra được ".
" Ha ha ha, đến bây giờ hai phụ tử các ngươi vẫn muốn lừa gạt ta sao. Các ngươi có biết tên quận chủ tiểu thiếu gia đó đã phái người theo dõi ta rồi đấy. Ta từ trong miệng bọn họ hỏi một năm một mười hết tất cả mọi chuyện rồi. Cũng may bọn ta phát hiện ra sớm không thì hậu quả sẽ như thế nào ngươi cũng biết rõ hơn ai hết chứ nhỉ ". Ngô Minh cười ha hả nhìn tròng trọc vào hai phụ tử kia nói.
Hai phụ tử kia bị Ngô Minh nhìn thẳng vào chột dạ, ánh mắt không dám đối mắt Ngô Minh. Hà phụ vẫn biện minh nói:" Cái này Hà gia chúng ta cũng không rõ ràng a, ai biết vị kia quận chủ tiểu thiếu gia thù dai như vậy cơ chứ ".
" Được rồi, ta cũng không cần ngươi giải thích nhiều nữa. Từ giờ trở đi hôn sự giữa hai nhà chúng ta chính thức bị huỷ bỏ, đường ai nấy đi. Mong ngươi ngay lập tức tuyên bố với mọi người như vậy để tránh bị liên nguỵ tới ta ". Ngô Minh quả quyết nói, đối với hôn sự này hắn cũng không có thiết tha cho lắm nên huỷ cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn hết. Và lại lúc trước đồng ý chuyện hôn sự này Ngô Minh cũng có chút tính toán của mình, muốn lợi dụng Hà gia để vươn dài cánh tay đến nơi đây.
Một khi thế lực lạ muốn duỗi tay vào đây hầu như sẽ bị các thế lực khác liên hợp gây khó dễ, nhưng nếu có một thế lực ở bên trong giúp đỡ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngô Minh muốn lợi dụng Hà gia làm vậy nên khi biết Hà gia cũng muốn lợi dụng mình hắn cũng không có quá tức giận Hà gia và trả thù làm gì. Cho nên huỷ hôn là cách tốt nhất hai bên không liên quan đến nhau.
Hà phụ nhìn thấy Ngô Minh quả quyết như vậy tức giận nói:" Ngươi muốn huỷ hôn thì huỷ sao, ngươi coi Hà phủ này là cái gì chứ. Nếu bị người huỷ hôn Hà phủ này nào còn mặt mũi gặp người được chứ. Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao. Người đâu, bắt hắn lại cho ta "
Ở bên ngoài hai tên hộ vệ đang nhanh chóng đi vào bên trong, Ngô Minh thấy vậy hỏi:" Ý ngươi là định dùng vũ lực để bắt ép ta phải đồng ý hôn ước này sao ".
" Hừ " Hà phụ hừ lạnh một cũng không có phủ nhân lời nói của Ngô Minh. Đúng lúc này, Hà Ngọc Hương chợt quay là nhìn Hà phụ nói:
" Phụ thân, ngươi thả chàng ấy đi đi. Ta đã chán ngán cái cảnh đóng giả yêu đương giữa hai người rồi. Và lại chàng ấy cũng không có tội lỗi gì, nếu Hà phủ để chàng ấy xảy ra nguy hiểm vậy ta sẽ cảm thấy sống không được an tâm ".
Hà phụ khi nghe xong giật mình không nghĩ đến con gái mình lại nói ra được lời này, hắn chợt thở dài một hơi vẫy vẫy tay ra hiệu cho mấy tên hộ vệ rút lui.
Ngô Minh sau khi nghe Hà Ngọc Hương nói xong hắn cũng nhìn nàng bằng một con mắt khác, tuy hắn không sợ vũ lực của Hà gia nhưng hắn cảm thấy bản chất Hà Ngọc Hương không xấu.
" Đợi đã "
Đang lúc Ngô Minh định quay lưng rời đi, Hà phụ âm thanh vang lên ngăn trở. Ngô Minh quay lại hỏi:" Làm sao, các ngươi lại đổi ý rồi sao ".
Hà phụ lắc đầu giải thích:" Ta biết chúng ta Hà gia muốn lợi dụng ngươi là có lỗi với ngươi. Nhưng trước khi ngươi ròi đi nơi đây hãy đáp ứng ta một điều được chứ ".
" Mong ngươi dẫn con gái ta đi cùng ngươi. Tên quận chủ tiểu thiếu gia kia nổi danh ăn chơi ong bướm, rất nhiều thê thiếp của hắn đã tự sát rồi, nếu con gái ta lấy hắn về có khi sống không bằng chết, người làm cha như ta làm sao có thể nhìn thấy nó bị như vậy được. Mong ngươi dẫn nó cao chạy xa bay, ít ra ta cảm thấy ngươi cũng không phải người xấu ".
Nói xong, hắn ngồi xụi lơ xuống ghế, như kiểu già đi mười tuổi vậy. Hắn chỉ có ỗi đứa con gái, làm sao mài lại không muốn bảo vệ yêu thương nó cơ chứ. Nhưng hắn biết Hà gia không đủ sức để chống lại Quận chủ cho nên chỉ còn cách để con gái chạy trốn đi.
" Cha, ta không muốn đi, ta muốn ở đây với ngươi cơ " Hà Ngọc Hương khóc lóc không muốn rời đi. Hà phụ khôgn đành lòng nhưng vẫn quát lớn lên:" Hồ nháo, chẳng lẽ ngươi định chống lại lời của vi phụ sao hả ".
Ngô Minh ở ngoài nhìn thấy phụ thân hai người nói qua lại cũng chen lời vào nói:" Ta từ chối, ta cũng không có muốn liên luỵ vào chuyện của gia đình các người. Cho nên việc này ngươi vẫn nhờ người khác đi ".
Tuy Ngô Minh có chút hảo cảm với Hà Ngọc Hương, với lại Hà Ngọc Hương cũng có vẻ đẹp tuyệt trần nhưng hắn cũng không có tinh trùng lên não mà làm vô công mà bị dính phiền phức a.
" Yên tâm, nếu ngươi chịu dẫn con gái ta đi ta cũng sẽ không để cho ngươi thiệt thòi " Nhìn ra được tâm tư của Ngô Minh, Hà phụ nói. Nói xong hắn đứng dậy đi tới một chiếc bàn, bên trên có một bình hoa.
Hà phụ tay cầm bình hoa xoay một vòng bỗng nhiên có tiếng kẹt kẹt kêu lên. Chỉ thấy bức tường bên cạnh bỗng nhiên lộ la một khoảng trống, bên trong khoảng trống đó có một chiếc hộp gỗ to. Hà phụ tiến lên cầm hộp gỗ đưa cho Ngô Minh rồi nói:
" Trong đây là mười lăm vạn lượng ngân phiếu và một ít thứ có giá trị khác. Nếu ngươi chịu dẫn con gái ta đi thì nó sẽ là của ngươi ".
Ngô Minh tiếp nhận lấy hộp gỗ, tay mở ra xem. Bên trong chứa mười lăm vạn lượng ngân phiếu như đã nói, một ít thỏi vàng cùng một ít trang sức quý hiếm, tổng giá trị lên tới hai mươi vạn lượng bạc.
‘ Muốn dùng tiền mua chuộc ta sao, không dễ dàng vậy đâu ‘ Ngô Minh trong lòng thầm nghĩ, xong hắn nói:" Được rồi, ta sẽ dẫm con gái ngươi đi cùng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu khổ đâu ".