Chương 11: Giao Đấu Giành Cặp

Hệ Thống Đa Zi Năng

Chương 11: Giao Đấu Giành Cặp

Chương 11: Giao Đấu Giành Cặp

"Cháy lên rồi ta cùng la hét, chạy thật nhanh cho cháy to hơn, hồ hớiiiiiii" hắn vừa la vừa rống vừa chạy thật nhanh khỏi bọn đang nả một ố đạn kia.

Nếu có người nhìn thấy thì chả khác gì một con tàu hỏa đang phi như gió và bốc cháy hoặc mà một con tàu ma hay là tàu cháy miễn phí.

Chạy thêm khoảng chừng một lúc nữa hắn đã không cảm nhận được khí từ bọn ăn rồi phá tàu này, nếu mà bắt được bọn chúng hắn sẽ kiểu, Thanos có câu.

"Ngươi nên nhắm vào đầu" thì hắn sẽ xách cổ chúng nói "Ngươi nên nhắm vào đường ray" đúng là tổ tiên mình vẫn hơn một bậc.

Những đám cháy liền tắt dần từ cuối toa lên đầu toa, hắn cũng bỏ đi trạng thái Ghost Rider, hắn lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, nhưng nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi và ngủ ngon lành của các hành khách và ông lái tàu thì hắn lại chả nỡ gọi họ dậy, thôi thì lần đầu cầm lái thì làm cho hết chuyện vậy.

××××× Gần hai tiếng sau ×××××

Đoàn tàu nhẹ nhàng về tới ga tàu, mọi thứ đã đâu về đó, hắn cũng nhỉ nhẹ nhàng dùng tí ảo thuật cho ông lái tàu là đã lái hết chuyến này và giải cho mọi người tỉnh dậy.

Hắn chạy nhanh về toa cuối xem xem đồ mình còn ở đó không, nhưng về đến đó thì chả còn ai, cái nịt cũng không còn, ừ đúng rồi cái cặp cũng mất tích.

"Vãi cả nồi, đi lái tàu cái nhẹ mất mọe cái cặp" hắn vỗ mặt cạn lời, đang định rời khỏi đó thì hắn chợt thấy vẫn còn lại một mảnh giấy ở chỗ ngồi của mình.

"Đây là.....một địa điểm sao?" hắn nhíu mày, nó là một tấm bản đồ nhưng có một đường dấu bút đỏ được gạch đến một nơi chỉ định, chính xác hơn là một khu rừng.

Hắn nhét bản đồ vô túi áo trong, tăng tốc chạy như bay đến chỗ đã được kí hiệu, thầm nghĩ phải lấy lại bằng được cái cặp. Cặp gia truyền đấy không phải muốn là có đâu.

Sau một lúc chạy băng băng qua đường, xa lộ, rừng thì hắn cũng tới nơi, bây giờ hắn lại thắc mắc thế quái nào mà mấy lão già sắp xuống lỗ lại có thể có tốc độ nhanh như thế nhỉ, vô lí.

"Hộc hộc, trả bố cái cặp đeeeeeeeeee" hắn vừa đến điểm hẹn thì hét lớn.

Tiếng hét như sư tử hống lan rộng khắp khu rừng, khiến hổ vỗ tay, chim khen hay, cào cào đá số, gấu tăng ga, khỉ cười haha, sói hú u u.

Đáp lại hắn là một chai nước từ phía rừng phóng nhanh tới hắn, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng chụp lại ăn miếng nước rồi đổ số nước còn lại rửa mặt cho tỉnh táo.

Bốp...chát

Lão già râu trắng tên gọi là Yamato liền từ trong rừng tặng hắn một cú sút, hắn cũng nhanh chóng đỡ bằng chân phải. Điều làm hắn bất ngờ ở đây là mình lại bị đẩy lùi ra một đoạn.

Lão Yamato nhẹ nhàng đáp xuống, hít một hơi rồi thủ thế, thân hình phát ra khí thế mãnh liệt giọng ồm ồm quát về phía hắn.

"Yamato Suichiro, chưởng môn Kakure Ryuuha(Ẩn Long Phái), đại diện cho một bộ võ tổng hợp, ta hôm nay đến để bán hành cho thằng nhóc ma quỷ nhà ngươi"

"Có cái con khỉ, vừa ăn cướp vừa la làng à, trả cái cặp lại nhanh" hắn thấy cáu rồi đấy, biết là đến để học võ thuật nhưng mà lấy đồ chặn đường đòi đánh người là khỉ gì.

Ông lão Yamato không dây trực tiếp tấn công hắn lần này là áp sát khi ông ấy liên tục đánh rất nhanh từ quyền cho tới cước của mình hắn mở cả Sharingan lên miễn cưỡng mới bắp kịp được tốc độ của ông ấy.

Sau một lúc chịu đòn thì hắn lại bắt đầu đánh ngang tay lại ông ấy, những đòn này lặp đi lặp lại tạo cơ hội cho Sharingan của hắn sao chép lại chuyển động và hắn chỉ việc mô phỏng làm theo.

Chợt ông lão liền đổi chuyển động khi hai tay của hắn đang bị giữ chặt thì một pha lên gối chuẩn xác của lão già đã khiến cái bụng may mà chưa ăn gì sáng nay của hắn gần nôn ra hết mọi thứ hôm qua. Sau đó lão quay người ném hắn bay vào một cái cây khiến cái cây tai bay vạ gió gãy làm đôi.

"Khục, hệ...cáu rồi đấy nhá" hắn cởi cái áo khoác ra buộc xuống phần hông của mình.

"Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn" hắn mở ra cả bốn cửa liền tiến lại đánh ông già.

Đòn tấn công của hắn nhanh và mạnh hơn rất nhiều, việc hắn "nhái" lại đòn tấn công chỉ sau một lần nhìn thì cũng không thiếu.

Ở phía xa có sáu người đang quan sát cuộc đấu này gầm năm nam và một nữ, một lão già với bộ ria mép dài liền lên tiếng than thở.

"Tên kia rốt cuộc là tên quái vật nào vậy, khả năng học hỏi và nhái lại y như đúc biến thái quá"

"Apa, cậu ấy sử dụng Muya Thái kìa, giỏi ghê" một anh chàng tóc xanh cơ bắp giáng vẻ nhìn hơi ngơ lên tiếng.

"Hắn ta là bậc thầy chiến đấu, không biết nếu sa vào con đường bóng tối sẽ đáng sợ đến mức nào" một ông lão với đôi mắt nhắm như Tachi liền lên tiếng.

"Đúng là nguy hiểm vô cùng, Yamato đã sử dụng đến cả 40% sức mạnh vậy mà tên nhóc vẫn thể theo kịp, quả là đáng sợ" một người còn lại cũng có một vết xước dài qua mũi giống hắn nói.

"Kiếm..." cô gái duy nhất trong đội hình này đang lục cặp hắn và phát hiện ra hai thanh Wakizashi Sakai của hắn.

"Các vị thấy sao, chúng ta có nên giúp lão ta huấn luyện thằng nhóc này không" ánh mắt của lão Furinji sáng lên.

Bốn người kia nghe xong ánh mắt cũng sáng rực lên kiểu omae wa moi shindeiru, riêng cô gái kia vẫn sờ mó xem hai thanh Wakizashi của hắn.

Bốp....chát...à chó....

Hai người sau một đòn quyền xong xong liền thoát ra đứng đối diện nhau.

"Khá lắm nhóc con, khả năng học hỏi của ngươi thật đáng kinh ngạc, quả là thiên tài trong thiên tài" ông lão Yamato không tiếc lời khen cho hắn.

"Thiên tài hay phế vật cũng chỉ là lời nói thôi, thiên tài hay phế vật chả phải chịu một áp lực riêng biệt quan trọng là quá trình phát triển và duyên số thôi" hắn ta cũng bốp chát lại, thiên tài hay phế vật gì chứ học thì ngu nhưng lúc thi vẫn đậu là được.

"Vậy giờ ta sẽ nghiêm túc đây, đừng rời mắt nhé ranh con" lão già nói rồi gồng lên.

Chiếc áo vải nâu thô sơ liền rách ra từ một thân thề gầy gò bỗng chuyển thành quy lão tiên sinh phiên bản máu chiến 10/10 khí thế đè nén xuống cơ thể hắn.

"Vậy ta cũng nghiêm túc đây này lão già" hắn cũng bắt đầu gồng lên.

"Đỗ Môn mở, Cảnh Môn mở, Kinh Môn mở" chakra của hắn bắt đầu tỏa ra xung quanh, da dẻ cũng hau hau đỏ, ánh vẫn luôn tập trung về phía đối thủ.

Uỳnhhhhhhh........

Hai nắm đấm va chạm nhau, cuồng phong bay tứ tung, chim chóc vỗ tay bay loạn xạ. Hai người tay đấm chân đá liên tục không ai nhường ai, ta đấm ngươi một cái ngươi đỡ trả lại ta một cái, cứ thể hai người đánh từ Muya Thái, Triệt Quyền Đạo, Karate, Taekwondo, ông lão thì biết rõ từng đòn từ điểm mạnh đến điểm yếu, còn hắn chỉ bất giác chỉ nhá theo nên cũng không biết nó là cái gì.

"Muda muda muda muda muda muda muda mudaaaa" hắn vừa đấm vừa hét lớn.

"Ora ora ora ora ora ora ora oraaaa" ông lão cũng đáp lại không thua kém.

"Hự..." hắn bị ông lão tặng một cú đấm vào mặt.

Không dừng lại tay lão tiếp tục co lại đấm nhanh liên tục từ hông đến bụng hắn.

"Vịnh Xuân Quyền" ông lão nói cho hắn biết rồi một đấm dứt điểm khiến hắn bay ra xa.

"Teken Tsuki" lão nói rồi thu tay lại nhìn hắn đang khổ sở lồm cồm bò dậy.

"Thứ bí kĩ thể thuật ngươi đang dùng rất mạnh, nó có thể giải phóng hoàn toàn 100% sức mạnh cơ bắp để ngươi sử dụng, thậm chí là hơn nữa, nhưng nó khiến thể lực và các cơ của ngươi cũng chịu tổn thương không hề nhẹ, ta nói đúng chứ chàng trai trẻ" Yamato lên tiếng nhận xét.

"Ừ, nó chả khác gì con dao hai lưỡi cả" hắn khó khăn lắm mới đứng dậy tựa vào thân cây thở gấp, lão già này thực sự quá mạnh hắn mở cả thất môn rồi nhưng vẫn bị lão đùa giỡn theo đúng nghĩa đen, cái gì mà dùng hết sức chứ, nói dối khoảng chừng hắn chỉ bằng 60-70% sức mạnh của ổng thì có.

"Hahaha, cuộc chiến cũng nên kết thúc rồi" ông lão nói rồi đi từ từ về phía hắn.

Khi ông lão lại gần thì hắn liền cười đểu, lão già cũng nhanh chóng nhận nhưng thay về nhảy về phía sau để tránh né thì lão lại nhanh chóng tiếp cận hắn.

"Trú Hổ" một luồng khí lớn từ tay hắn phát ra khiến mọi thứ xung quanh bị thổi bay. Một bóng người cũng bị thổi bay ra khỏi đám bụi mù đó. Người bị bay ra là hắn

"Hộc..." hắn vừa kịp thở thì ông lão đã xuất hiện ở bên sút hắn lên trời.

Hắn làm gì còn sức phản kháng chứ, đòn đấm ngay ngực hồi nãy hắn cũng gãy mất vài cái xương rồi vả lại áp lực từ thất môn như đang đấm khắp thân thể hắn vậy, đau không tả nổi.

"ORA......" lão già lao lên không chụp lấy hắn cùng hắn lao nhanh xuống đất với bệ đỡ là hắn.

Đùnggggggg