Chương 14: Tiệm sách Flourish và Blotts

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 14: Tiệm sách Flourish và Blotts

Chương 14: Tiệm sách Flourish và Blotts

Chương 14: Tiệm sách Flourish và Blotts

Harry ngay lập tức bỏ quyển «Curses and Counter-Curses» của giáo sư Vindictus Viridian mà nó đang cầm trên tay xuống. Năm ngoái thằng bé đã tính mua quyển sách này nhưng lão Hagrid không cho. Bữa nay gặp lại nó chỉ tính cầm lên xem một chút mà thôi. Harry luống cuống giải thích:

"Mình chỉ muốn tìm hiểu một chút mà thôi."

Các quyển sách ở đây chủ yếu là một số ghi chép các chuyện lặt vặt của Châu âu vu sư giới, các truyền thuyết thần thoại hay một số quyển sách cực kỳ nhàm chán như quyển mà anh Percy đang xem.

Thằng bé thậm chí còn tìm được quyển «thuần huyết ưu việt luận». Bên trong tràn đầy các loại vũ nhục Muggle cùng với các vu sư có cha mẹ đều là Muggle… Tom không khỏi liếc chủ cửa tiệm một chút, công khai bán sách cổ súy tư tưởng của Voldemort không biết bị giam vào Azkaban bao nhiêu lâu.

Hermione cũng bỏ qua hai đứa bạn mà tham gia cùng với Tom lục lọi mớ sách cũ. Hai đứa chúng nó cũng tìm được một vài quyển sách thú vị. Tom đang đọc một quyển du lịch bút ký của một vị vu sư không rõ tên bởi vì trang bìa đã bị xé mất. Quyển bút ký này ghi chép các nơi mà có rất nhiều vu sư tập trung sinh sống khắp châu âu cùng với giới thiệu sơ lược về ma pháp bộ ở các quốc gia đó."

Nhìn bộ dáng hiện tại của Tom và Hermione, Ron không nhịn được mà quay sang hỏi người đồng minh duy nhất còn lại của mình: "Harry, hai người bọn họ đều điên rồi!"

"Cậu nói rất đúng, Ron." Harry vừa đọc quyển «Advanced Potion-Making» cũ nát vừa trả lời thằng bạn.

Thời gian thực mau trôi qua đi, khi tụi nó không để ý thì kỳ hạn một giờ đã tới. Ở dưới sự thúc giục của Ron, mỗi người chọn lựa những quyển sách mà từng người cảm thấy hứng thú rồi trả tiền rời đi nơi này. Cả bọn cùng nhau đi về phía tiệm sách Flourish và Blotts.

Lúc này đây, bên ngoài cửa tiệm sách có một đám đông bu đen bu đỏ bên ngoài. Ngoài bọn nhỏ cần mua sắm sách giáo khoa ra thì phần lớn đều là những phụ nữ trong độ tuổi sồn sồn, tất cả đều tầm tuổi của bà Weasley. Đám fan cuồng này đều
đang cuồng nhiệt mà cố chen vào bên trong.

Một người nam vu đang cố duy trì trật tự nhưng cho dù bùa khuyếch đại (Sonorus) cũng không giúp ông áp qua tiếng thảo luận từ đám fan cuồng kia. Thành ra Tom nghe tiếng nói của ông có chút yếu ớt vô lực:

"Xin quý bà bình tĩnh… Đừng đẩy, coi kìa… để ý dùm những quyển sách, này…"

Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:

"GILDEROY LOCKHART

Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông «CÁI TÔI MÀU NHIỆM»

Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều"

Hermione ré lên mừng rỡ: "Ô, vậy là mình có thể gặp chính ông ấy hả? Hầu hết các sách trong danh mục của tụi mình là ông ấy viết đấy!"

Trái với sự hưng phấn của cô bạn, sắc mặt của Tom trở nên trắng bệt khi thấy đám đông từng đợt từng đợt chen vào bên trong, người với người thì không ngừng lẫn nhau mà va chạm.

Nó sợ hãi thốt lên: "Chúng mình thật sự cần phải chen vào sao? Sẽ không bị ép thành bánh mì kẹp thịt chứ?"

Không chỉ có Tom mà ngay cả Harry và Ron cũng cảm thấy có chút chịu không được. Nhưng dưới sự chỉ đạo của Hermione bọn nó không thể không vơ đại một quyển sách rồi tham gia vào máy ép thịt này. Tom đã vài lần thiếu chút nữa ngất đi vì thiếu Oxy.

May mà khi chen vào được bên trong tiệm sách thì mọi người dần trật tự trở lại. Người ta xếp hàng rồng rắn đến tận cuối tiệm sách, nơi ông Lockhart đang ký tên vào sách của ông. Cuối cùng cả bọn cũng có thể lẻn lên phía đầu hàng, chỗ anh em nhà Weasley đã đứng xí chỗ cùng với ông bà Granger.

Bà Weasley nói: "A, các con đến rồi đây, hay lắm. Đợi chút xíu nữa thôi là chúng ta được gặp ông ấy."

Lấp ló bên trong đám người, Tom có thể nhìn thấy Gilderoy Lockhart mặc áo chùng màu xanh lơ y như cặp mắt của ông. Ông ta ngồi trên một cái bàn được vây chung quanh bằng các tấm chân dung lớn của mình, cái nào cái nấy đều đang nháy mắt cùng với cười phô hàm răng trắng bóng với đám đông.

Khi Ron la lên vì bị một lão già lùn xủng và quạo quọ, suốt tự nãy đến giờ vẫn đang nhảy nhót lung tung để chụp ảnh đạp trúng chân thì bị Lockhart chú ý tới. Và ông ta rất nhanh phát hiện ra Harry đang đứng bên cạnh chúng nó. Ổng đứng phắt dậy, nói to, dõng dạc:

"ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ HARRY POTTER SAO?"

Đám đông tách ra, xì xào kích động. Lockhart nhào tới, đẩy Tom qua một bên, nắm tay Harry kéo lên phía trước đám đông.

Lão vu sư lùn xủng kialiền bắt lấy cơ hội mà chụp lia chụp lịa. Mà mỗi khi đèn pha nhá sáng thì từng đám khói màu tím bốc lên. Cả tiệm sách nhanh chóng bị khói mù bao phủ khiến cho mọi người ho sặc sụa.

Lockhart ra hiệu cho mọi người im lặng rồi lớn tiếng tuyên bố rằng ổng sẽ trở thành giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám vào năm sau. Đồng thời lão ta sẽ tặng cho Harry nguyên bộ sách của mình.

Trước khi mọi người kịp lên tiếng, Tom chộp ngay lấy cơ hội để chơi lão ta một vố. Từ nãy đến giờ nó đã khó chịu với lão ấy lắm rồi. Bằng giọng điệu sùng bái, thằng bé lên tiếng:

"Giáo sư Lockhart, thầy thật sự là quá vĩ đại, không hỗ là thần tượng số một của vu sư giới. Em sùng bái thầy đến chết mất thôi." Đầu tiên Tom ra sức mà khen lấy khen để nhằm thoả mãn tâm lý khoe khoang của lão ta. Sau đó, nó lập tức ném bom:

"Thầy cư nhiên nguyện ý tài trợ miễn phí cho toàn bộ học sinh của Hogwarts các tác phẩm của mình. Thầy có biết là em vui mừng như thế nào khi thấy các tác phẩm của ngài trên danh mục sách mới đâu. Lúc đầu em chỉ nghĩ giáo sư mới của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám là một người có ánh mắt thật trát tuyệt nhưng em không ngờ… không ngờ người ấy chính là thầy."

Tom không chờ cho lão ta kịp phản ứng, nó liền nói tiếp: "Không chỉ có như vậy, thầy còn vĩ đại đến mức không chỉ truyền thụ cho chúng em kiến thức rộng lớn của mình, mà còn không quên giảm bới gánh nặng về kinh tế cho chúng em. "

"Mới đầu em có chút lo lắng rằng sách giáo khoa năm nay quá quý làm em không theo kịp các ban. Không! Em không cho rằng sách của thầy quá mắc, em cho rằng các quyển sách của thầy đã thấp hơn rất nhiều so với giá trị thực của mình nhưng đối với các học sinh nghèo như em thì nó lại là gánh nặng không hề nhỏ. Chúng em lại không muốn trở thành gánh nặng quá lớn cho gia đình của mình."

"Nhưng thầy lại nghĩ đến những trường hợp khó khăn như chúng em." Tom ráng mà nặng ra một giọt nước mắt. Nó nhìn qua nụ cười đã trở nên cứng đờ của lão ấy mà nói: "Vĩ đại như thầy đương nhiên là sẽ khinh thường việc kiếm tiền của học sinh không phải sao? Thầy càng sẽ không ép buộc học sinh của mình mua sách của thầy. Đương nhiên là thầy coi thường chuyện này rồi!"

Thằng bé dường như muốn khóc, hai mắt đỏ hoe, nó ráng cố gắng nghẹn ngào mà nói tiếp: "Do đó lý do mà thầy thêm các quyển sách này vào danh mục sách mới là nhằm chúng em có thể từ các cuộc phiêu lưu vĩ đại của thầy học được nhiều điều bổ ích, được kiến thức sự thần kỳ của ma pháp, hơn nữa tất cả đều là do thầy miễn phí tài trợ. Thầy đã toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp trồng người của mình, xứng đáng là vị giáo sư vĩ đại nhất của Howgarts."