Chương 21: Đến nơi

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 21: Đến nơi

Chương 21: Đến nơi

Chương 21: Đến nơi

"Bọn em không vào được Sân Ga 9 ¾. Harry cậu thử lại một lần nữa cho mấy anh đây xem." Tom vừa nói vừa tiến lên đỡ Ron đứng dậy, để thằng bé ngồi bệt xuống đất như vậy thì coi sao được.

Harry nhe răng nhếch miệng đứng lên, xoa xoa cái trán, vết sẹo hình tia chớp lộ rõ ra, mấy anh nhân viên của bộ lập tức nhiệt tình hơn hẳn.

"Harry? Còn cái vết sẹo hình tia chớp kia. Chèng đét ơi, em chính là Harry Potter nổi tiếng ấy hả?" Một anh nhân viên hơi lùn một chút kêu lên đầy kích động.

Những người còn lại rần rần mà nói chuyện với nhau, một số người còn tiến lên bắt tay với Harry nữa.

"Thật không thể tin là cuối cùng tôi đã gặp được cậu"

"Thật là hân hạnh quá, cậu Potter, tôi lấy làm hân hạnh quá."

"Luôn luôn muốn bắt tay cậu, tôi hoàn toàn ngưỡng mộ cậu."

"Vui sướng quá cậu Potter ơi, vui đến nỗi nói không nên lời."

Harry dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua hai đứa bạn nhưng chỉ nhận lại những cái nhún vai tỏ vẻ rằng tụi nó bất lực. Cũng may mà người thanh niên mặc đồ đen vừa nãy không giống như những người còn lạ. Anh ta không có tiến lên mà bắt tay Harry, thay vào đó thì ảnh la lớn:

"TRẬT TỰ!"

Những người còn lại nghe vậy thì lục đục về vị trí cũ của mình, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn sáng lên mà nhìn chằm chằm vào chúa cứu thế khiến cho thằng bé ngượng ngùng không thôi.

"Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của mấy người có cồn thể thống gì không? Đừng có mà làm tiểu đội của chúng ta mất mặt."

Sau đó anh ta trịnh trọng sửa sang lại quần áo của mình, tiến lên mà … bắt tay Harry Ảnh tự giới thiệu:

" Anh là Albert Harris, là đội trưởng đội Obliviator của bộ đóng ở Sân Ga 9 ¾. Nhiệm vụ của bọn anh là xử lý hết tất cả những trường hợp như là nếu có người đánh rơi một rương đầy nhóc sách phép hoặc là những con kỳ nhông trên sàn sân ga, hay là nếu có ai đó biến mất ở chỗ này một cách hơi ồn ào một xíu thì bọn anh chịu trách nhiệm là xoá đi ký ức của những người Muggle gặp rắc rối nào ở gần đó."

"Như trường hợp của bọn em?"

"Đúng vậy."

"Như vậy bọn em có bị phạt không?" Ron yếu ớt hỏi.

"Điều này thì còn tùy" Albert liếc qua người thanh niên hơi lùn lúc nãy đã kích động mà gọi tên Harry đầu tiên, là đầu têu gây ra sự lộn xộn vừa nãy mà nói:."Daniel, cậu còn chờ gì nữa mà không tiến lên kiểm tra đi.",

"Em?" Người thanh niên có tên là Daniel lấy tay chỉ chỉ vào mình mà hỏi lại.

Với đôi mắt hình viên đạn, người đội trưởng nhìn chăm chăm vào người đội viên mà nói:"Chứ còn ai vào đây nữa? Bộ ở đây còn có người nào khác tên là Daniel nữa à?"

Anh Daniel rõ ràng là không tình nguyện, nhưng dưới dâm uy của anh Albert, anh ấy đành phải tiến lên kiểm tra hàng rào chắn, trong miệng thì lại đang lẩm bẩm:

"Rõ ràng đội trưởng có thể làm, lai sai người ta… bóc lột sức lao động… một mình bắt tay.. keo kiệt…"

Tom đứng ở xa như vậy mà nghe được rõ ràng nói chi là anh Albert đứng gần hàng rào hơn. Nó liếc nhìn thì thấy sắc mặt của anh ấy đã trở nên đen như đáy nồi. Ảnh rít qua kẽ răng:

"CẬU VỪA MỚI NÓI CÁI GÌ?"

"Em có nói cái gì đâu? Đội trưởng, em đã kiểm tra xong. Hàng rào này đã bị yểm bùa che chắn, có chút giống với bùa khiên nhưng cao cấp hơn nhiều. Hiển nhiên là có người cố ý làm như vậy."

"Câu có xác định đây là có người cố ý làm như vậy không? Nếu thật như vậy thì vụ này sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng." Albert hỏi lại.

Daniel gật gật đầu mà đáp: "Em chắc chắn điều đó thưa đội trưởng. Cái hàng rào này bị yểm bùa không lẫn vào đâu được " Anh ta vừa nói vừa gõ vào hàng rào như muốn chứng minh lời nói của mình.

Lúc này, giọng của Tom vang lên cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người,

"Mấy anh, em có điều này muốn nói. Chúng em, ba cái chuẩn bị lên năm hai phù thuỷ nhỏ bởi vì cái hàng rào này bị ai đó yểm bùa mà bị trễ xe lửa không thể trở lại Hogwarts. Hay nói cách khác Harry Potter không thể trở lại Hogwarts cho năm học mới. Em nghĩ đây mới sự việc nghiêm trọng nhất lúc này." Thằng bé giơ tay phát biểu ý kiến. Nó quay sang Harry mà nói: "Còn đứng đó làm gì? Mau tông một lần nữa cho mấy ảnh xem."

Harry: "……"

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh Albert để mà chờ ý kiến của ảnh, bởi vì anh ấy là đội trưởng mà. Nhất là ba thằng bé, tụi nó dùng ánh mắt long lanh mọng nước mà nhìn anh ấy. Dưới thế công mạnh như vũ bão của tụi nó, anh Albert đành phải đưa ra quyết định của mình.

Hàng rào của Sân Ga 9 ¾ cũng được khẩn cấp duy tu. Bộ cử cả một đội Auror xuống để điều tra. Nhưng kết quả chỉ là đưa ra kết luận bùa che chắn này không phải là do bất kỳ phù thuỷ nào yểm bùa lên. Cuộc điều tra cứ như thế mà lâm vào bế tắc.

Cả bọn rốt cuộc cũng được phép rời đi Sân Ga. Tuy vậy, bọn nó đều được căn dặn là không được nói chuyện này cho những người không liên quan để mà giữ gìn danh tiếng cho bộ. Tom khịt mũi coi thường điều này.

Và cuối cùng, vào đầu giờ chiều, cả ba đứa chúng nó đã được đội Obliviator này hộ tống về Hogwarts thông qua con đường riêng của bộ, hơn nữa là trực tiếp tiến tới văn phòng hiệu trưởng. Và đang chờ tụi nó ở nơi này chính là thầy hiệu trưởng,cô hiệu phó và giáo sư môn ma dược.

Giáo sư Dumbledore nhìn chăm chú bọn nó mà hỏi, giọng của thầy trở nên nghiêm túc chứ không còn trầm ấm như mọi khi: "Các trò có thể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra sao?"

Dưới cặp mắt ấy Harry và Ron như bị lột trần vậy. Tụi nó cúi đầu nhìn đầu gối của mình. Hai đứa chúng nó đem sự tình miêu tả một lần nữa. Thằng bé nói vô cùng tỉ mỉ, bắt đầu từ cái hàng rào ở nhà ga King's Cross không chịu cho chúng vô Sân Ga 9 ¾.

Cặp kiếng của giáo sư McGonagall lóe lên một cách đáng ngại. Bà nói:

"Tại sao các con không gửi cú báo cho cô hay? Harry, cô biết là con có một con cú mà."

Thằng bé lắp ba lắp bắp trả lời: " Con … Con quên khuấy đi mất." Nó vừa nói vừa lấy ra bức thư còn đang viết dở của mình.

"Cho nên xe lửa không xứng đáng cho Harry Potter và hai thằng bạn nối khố trung thành của nó dùng để đi đến trường à?" Giọng điệu trào phúng quen thuộc của giáo sư Snape lại lần nữa cất lên trong văn phòng của cụ Dumbledore.

Tuy vậy sau khi trải qua gần một tháng ở nhà của giáo sư, Harry đã vô cùng quen thuộc giọng điệu này của ổng, và nó cũng biết cách xử lý như thế nào khi gặp phải tình huống như vậy. Thằng bé yên lặng mà sút vào ghế dựa, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

"Được rồi, Severus. Dù sao đi nữa thì đây cũng là trường hợp bất khả kháng mà. Không thể trách bọn trẻ được. Ít nhất là chúng ta đã biết được có người sẽ gây bất lợi cho Harry không phải sao? Bọn họ có thể gây án trước mũi Bộ Ma Pháp như vậy thì cũng có khả năng gây án tại Hogwarts." Hiệu trưởng Dumbledore vừa cười tủm tỉm vừa nói. Cụ vẫn đang không ngừng bỏ thêm đường vào ly hồng trà của mình.

Giáo sư McGonagall và giáo sư Snape cùng nhau nhìn chằm chằm thầy hiệu trưởng. Tuy vậy, cụ chỉ cười mà nói:

"Hai người có muốn cùng lão già này uống một ly trà không?" nhưng

"Còn các trò!" Cụ nhìn bọn nó mà nói: "Thầy rất mừng là các trò đã không làm chuyện ngu xuẩn như là dùng xe bay đến Hogwarts." Lúc này cả giáo sư Snape và giáo sư McGonagall đều liếc Ron một cái khiến cho thằng nhỏ run bắn lên.

"Từ giờ cho đến buổi lễ chiều nay còn sớm, cho nên bây giờ các trò có thể về phòng sinh hoạt chung của mình. Hành lý thì có thể để lại nơi này, sẽ có người đưa về phòng ngủ dùm các trò."

Tom thở phào nhẹ nhõm, nói thật ra thì vừa nãy người chịu áp lực lớn nhất chính là nó. Bởi vì giấc mơ đêm qua mà suốt buổi nói chuyện nó không nói một lời nào khiến cho giáo sư Snape cứ nhìn nó suốt mà thôi.