Chương 26: Câu lạc bộ biến hình

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 26: Câu lạc bộ biến hình

Chương 26: Câu lạc bộ biến hình

Chương 26: Câu lạc bộ biến hình

"Lầu sáu, phòng học số 21, lầu sáu, phòng số 21, nó nằm ở đâu ta?"

Tom đi lang thang trên lầu 6 để tìm cửa vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ biến hình. Nó đã đi mòn cả gót giầy rồi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của căn phòng đó nằm ở đâu cả.

"Phòng học số 18… phòng học số 19… phòng học số 20… phòng học số 22… phòng học số 21 biến đâu mất tiêu rồi? Có khi nào giáo sư McGonagall nói nhầm số phòng hay là số tầng không thể?"

Tom lắc đầu nguầy nguậy, điều này không có khả năng. Giáo sư McGonagall không thể nào nói nhầm được. Thằng bé dừng lại trước bức tường nằm ở giữa phòng học số 20 và 22 mà cau mày suy nghĩ. Ở trên bức tường này có treo một bức chân dung miêu tả một nữ phù thủy đang biến ra một bàn tiệc thịnh soạn từ không khí.

Tom đoán chắc rằng cửa vào phòng học số 21 đang ở trước mặt nhưng nó lại không biết cách mở cửa. Thằng bé cho rằng đây là thử thách mà giáo sư McGonagall đưa ra để sàng lọc những người muốn gia nhập câu lạc bộ. Nếu có thể tìm được cửa vào thì mới chính thức đủ tiêu chuẩn để mà gia nhập.

Bởi vì theo định luật biến hình cơ bản của Gamp thì phù thủy không thể biến ra đồ ăn từ không khí được, bọn họ chỉ có thể triệu hồi đồ ăn từ nơi khác tới hay là phóng lớn hoặc nhân đôi thức ăn có sẵn mà thôi. Mà trên bức tranh kia, nữ phù thủy đó rõ ràng đã vi phạm địu luật biến hình cơ bản này.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu thằng bé, Tom lấy ra đũa phép của mình, gõ gõ vào bức tranh mà niệm:

"Revelio!"

Bức tranh trước mặt thằng bé mờ dần rồi biến mất, thay vào đó là một cánh cửa xuất hiện. Trên cánh cửa còn có tấm bảng bằng đồng có ghi ‘phòng học số 21’. Đây chính là căn phòng mà Tom tìm kiếm từ nãy đến giờ.

Lúc đầu nó chỉ nghĩ đây là một phòng học bình thường mà thôi. Tuy nhiên khi Tom bước vào thì thằng bé lập tức nhận ra được sự đặc biệt của căn phòng này. Đây không phải là một phòng học bình thường mà là một căn phòng có hình tròn, được vây quanh bằng khoảng mười cái ghế sofa có hình dáng khác nhau. Có hàng loạt kệ sách cũng được xếp theo cách tường. Ở giữa phòng có một cái bục để mọi người đứng lên mà phát biểu.

Căn phòng hiện nay khá vắng vẻ, ngoại trừ anh Percy thì chỉ có một nhóm anh chị khóa trên thuộc học viện Slytherin đang ngồi nói chuyện mà thôi.

Từ cái ghế của mình, anh Percy kêu nó lại gần: "Tom, Ở bên này! Lúc anh nghe giáo sư McGonagall nói năm nay sẽ có người mới tham gia anh liền biết ngay người đó chính là em."

"Anh Percy, anh cũng là thành viên của câu lạc bộ? Nơi này có khoảng bao nhiêu người vậy anh?" Tom đi đến bên cạnh huynh trưởng nhà Gryffindor mà hỏi.

Anh ấy trả lời: "Mười người, thêm em nữa là mười một. Tuy nhiên hiện giờ ở đây không có ghế của em, quy củ của câu lạc bộ là em phải tự mình biến ra một cái ghế."

"Như vậy mới thú vị chứ."

Nói xong Tom liền lấy một hộp Chocolate ếch ra mà ăn, tấm thể trong hộp lại là Gilderoy Lockhart, lão ta cứ ám nó suốt. Thằng bé phiền muộn mà cất tấm thẻ vò trong túi rồi đặt cái hộp rỗng xuống đất. Tom bắt đầu múa may ma trượng của mình.

Dưới tác dụng từ ma chú của Tom, cái hộp Chocolate rỗng nhanh chóng biến lớn và thay đổi hình dạng. Cuối cùng cái hộp kẹo đã bị biến thành một cái túi lớn được bao phủ bằng hai màu đỏ và vàng.

Tiếng cười nhạo vang lên từ bên phía đối diện, Tom không cần quay lại cũng biết là đến từ một đàn anh đàn chị khóa trên của học viện Slytherin. Hai học viện vốn không ưa nhau từ xưa đến giờ, ngay cả chuyện nó là con nuôi của viện trưởng cũng không thay đổi được điều đó.

Thằng bé ngồi xuống cái túi mà mình biến ra, bên trong cái túi đã được Tom nhồi đầy hạt xốp cho nên vô cùng êm ái. Với lại dưới sức nặng của thằng bé, cái túi liền nhanh chóng bị biến dạng, nó bắt đầu ôm theo đường cong cơ thể của Tom, bao bọc lấy thằng bé khiến cho nó không khỏi rên lên:

"Aaaa! Thật là thoải mái!"

"Chào anh Percy!" Lúc này, một nam sinh nhà Hufflepuff bước vào phòng. Thằng bé có một khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen cùng với đôi mắt màu xám sáng. Anh ta cao ráo hơn Tom nhưng lại không đẹp trai bằng nó.

Anh ấy đánh giá Tom cùng với cái ghế hạt xốp của nó. "Chào em, anh là Cedric Diggory. Thành viên mới của câu lạc bộ là em đi. Còn nữa, anh thích ý tưởng này của em." Cedric vừa nói vừa ấn ấn cái ghế của nó.

"Cảm ơn"

"Mình thấy em ấy còn làm tốt hơn cả cậu hồi mới vào đấy." Lần này là người quen của nó xuất hiện: Angelina Johnson, truy thủ của đội Quidditch học viện Gryffindor.

"Chào Tom, chị rất mừng khi thấy em ở nơi này." Chị ấy vừa nói vừa ngồi xuống một cái ghế được đặt bên cạnh chỗ ngồi của thằng bé.

Các thành viên của câu lạc bộ dần dần xuất hiện đông đủ. Hầu như ai cũng tiến lên chào hỏi thằng bé, đồng thời đánh giá cái ghế được Tom biến ra.

Ngoài Cedric Diggory và Angelina Johnson ra, nó còn nói chuyện với học viện Gryffindor Albert Anderson, học viện Ravenclaw Scott Trollope. Khi cả bọn đang nói chuyện vui vẻ thì giáo sư McGonagall bước vào phòng. Bọn nó nhanh chóng trở về chỗ của mình.

Việc đầu tiên mà giáo sư môn biến hình làm chính là nhìn Tom và cái ghế của nó. Cô có vẻ rất hài lòng với thành quả của thằng bé, cô gật đầu mỉm cười với nó rồi tiến vào giữa phòng.

"Câu lạc bộ của chúng ta hôm nay nghênh đón một gương mặt mới, trò Tom Snape. Nhưng có lẽ các trò đều biết trò ấy cho nên không cần cô giới thiệu đi."

Mọi người đều hướng về phía Tom vỗ tay. Thằng bé cũng đứng lên chào đáp lại sự chào đón của mọi người.

Giáo sư McGonagall cầm quyển tạp chí lên mà nói: "Tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng trò Albert Anderson đạt được giải thưởng tân nhân có tiềm lực cao nhất của tuần san ⟪Transfiguration Today⟫."

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, lần này thì vang dội hơn lần chào đón Tom.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc nào, mở tạp chí ra, đề tài của chúng ta hôm nay chính là đọc cùng thảo luận bài luận văn được giải của trò Anderson…"

Khuôn mặt nghiêm khắc của giáo sư McGonagall trở nên ôn hòa khi nói: "Cho dù là cô, cũng chịu một ít dẫn dắt khi đọc bài luận văn này."

"Hiện tại bắt đầu. Ai đã đọc bài luận văn này rồi thì có thể đọc kỹ lại một lần nữa, hoặc là có thể tự hỏi xem lát nữa khi thảo luận thì sẽ nói cái gì." Giáo sư McGonagall để quyển tạp chí lên bàn.

Nghe như vậy mọi người đều động lên, mở ra quyển tạp chí và sổ ghi chép của mình viết viết vẽ vẽ, hoặc là từ kệ sách ven tường lấy quyển tạp chí mới ra mà đọc.

Các quyển tạp chí này đều là do giáo sư McGonagall xin, trường học bỏ tiền ra mà đặt hàng, nói chung là đồ chùa. Bời vì cô đôi khi cũng giúp quyển tạp chí này sửa bản thảo cho nên việc này cũng không tốn kém bao nhiêu cả. Ngoài ra, Madam Pince cũng đặt hàng một ít đặt trong thư viện.

Tom từ trên kệ lấy xuống một quyển tạp chí, lật tới trang mà giáo sư McGonagall giới thiệu. Đập vào mắt nó chính là tiêu đề: "Animagus có thật sự vô dụng? Lợi ích và khó khăn không chênh lệch quá lớn! Có lẽ chúng ta đã quá coi thường phép thuật này."