Chương 31: Phòng chứa bí mật

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 31: Phòng chứa bí mật

Chương 31: Phòng chứa bí mật

Chương 31: Phòng chứa bí mật

"Cậu nghe được giọng nói hồi nãy đúng không Tom?" Harry hỏi thằng bạn của mình trong khi cả hai đang trên đường trở về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor.

Tom trầm mặc một chút rồi hơi gật đầu. "Chuyện này cậu không nên xen vào Harry. Cậu nhớ dùm mình việc nghe được những gì mà người khác không nghe được không phải là điều tốt lành gì đâu. Cứ làm bộ không nghe được gì thì tốt hơn." Tom nói trong khi chạy nhanh về phía trước, tách ra khỏi thằng bạn.

Nó nói vọng lại khi trước khi quẹo qua một ngã rẽ trên hành lang."Đêm nay mình sẽ không về phòng ngủ nên cậu cũng đừng có chờ."

"Ý của cậu là gì?" Harry tính chạy lên bắt kịp Tom để hỏi cho ra lẽ nhưng khi đến chỗ rẽ vừa rồi thì không thấy bóng dáng của thằng bạn của nó đâu. Từng ngọn nến le lói soi sáng từng đoạn hành lang tối hun hút nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ một bóng người nào cả.

"Cậu biến đi đâu rồi Tom?"

Thằng bé tìm khắp nơi xung quanh hồi lâu nhưng cũng không thấy bóng dáng thằng bạn của nó đâu cả. Ở nơi xa xa kia bỗng nhiên vang lên tiếng mèo kêu cùng với ánh sáng le lói phát ra từ ngọn đèn dầu của lão giám thị Filch. Lão đã bắt đầu đi tuần tra ban đêm.

Như vậy có nghĩa rằng Ron và Hermione cũng đã hoàn thành hình phạt của mình và đang trên đường về phòng sinh hoạt chung. Không còn cách nào khác, Harry đành phải từ bỏ việc tìm Tom, sáng mai nó nhất quyết bắt thằng bạn của mình giải thích cho rõ ràng mới được.

_______________

Trời lúc này đã về khuya, nữ thần mặt trăng ở trên cao kia đã bao phủ cả tòa lâu đài cổ bằng tấm váy dài lung linh huyền ảo màu trắng bạc. Hầu như toàn bộ thầy và trò của Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts còn đang chìm trong mộng đẹp trên chiếc giường nhỏ ấm cúng của mình.

Có một bóng đen nho nhỏ đang đi qua đi lại trên hành lang lầu một của toà lâu đài, phía trước nhà vệ sinh nữ như một thằng biến thái, đó chính là Tom của chúng ta. Thằng bé cứ thập thà thập thò trước cửa phòng vệ sinh nữ này cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà chưa dám đặt chân vô.

"Làm sao đây bây giờ? Nếu bị người khác nhìn thấy chắc mình xấu hổ chết mất thôi!"

Nó đang phải đấu tranh với chính mình, một mặt là sợ bị các giáo sư đi tuần đêm phát hiện, một mặt là nó cần phải thông qua lối vào phòng chứa bí mật được giấu trong nhà vệ sinh nữ này. Nhìn qua đồng hồ thì thấy đã không còn sớm nữa cho nên thằng bé lấy hết can đảm mà bước vào.

Có người sẽ hỏi là tại sao Tom không dùng bùa Ẩn Thân để mà lẻn vào, như vậy thì sẽ không sợ bị nhìn thấy rồi. Nhưng mọi người nên nhớ rằng thằng bé đang đi gặp một con Basilisk, một sinh vật có mức độ nguy hiểm là XXXXX.

Cho dù nó có là người thừa kế của Slytherin đi chăng nữa thì cũng không dám lãng phí ma lực vào lúc này, nhất là cao cấp như bùa Ẩn Thân sẽ tiêu tốn của nó một lượng ma lực không hề nhỏ một chút nào cả. Có Merlin mới biết cụ tổ của Pearl sẽ đối xử ra sao với nó, nhất là khi căn phòng chứa bí mật này đã được mở ra từ trước. Việc tiết kiệm ma lực lúc này là cực kỳ cần thiết.

Có tiếng một nữ sinh đang khóc thút thít bên trong nhà vệ sinh tối đen như mực, hoạ may chỉ có ánh trăng từ các cánh cửa sổ chiếu tội nơi này. Nếu không phải đã quen thuộc với cuộc sống ở nơi này thì chắc thằng bé đã bị dọa cho xanh cả mặt.

Mấy con ma của Hogwarts thì đúng là chẳng có gì để sợ cả, ngoại trừ tụi tân sinh là tấm chiếu mới chưa trải sự đời ra thì đám ma đó chẳng dọa được ai. Ngược lại là đằng khác, bọn họ rất thân thiện và hay giúp đỡ các phù thủy nhỏ. Đương nhiên là phải ngoại trừ Peeves ra rồi, với bản chất là một poltergeist, Peeves chỉ cần làm phiền người khác thì đã phước đức lắm rồi.

Thằng bé kiểm tra từng cái vòi rửa mặt trong phòng vệ sinh nữ này. Nó rất nhanh mà tìm được một vòi rửa mặt bằng đồng bị hỏng, ở một bên của cái vòi nước được ai đó khắc nguệch ngoạc một con rắn nhỏ xíu. Cuối cùng thì Tom cũng đã tìm được lối vào phòng chứa bí mật rồi.

[Mở ra!]

Dưới mệnh lệnh của nó, cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

Đã làm đến mức này thì Tom cũng không chần chừ gì nữa. Thằng bé buông mình mà trượt xuống ống nước trước mặt.

Đó là một cái ống đen nhánh, bẩn thỉu và dường như dài vô cùng tận. Ở hai bên thằng bé cũng có rất nhiều ống nước khác rẽ nhánh rồi lại liên kết với nhau tạo thành mạng lưới ống nước chằng chịt chạy khắp tòa lâu đài.

Nhưng mấy ống nước kia thì không to bằng một góc cái ống nước mà hiện giờ nó đang trượt. Cái ống này vặn vẹo, quanh co và đổ dốc đứng. Tom biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục.

Tom cứ như thế mà theo ống nước mà trượt càng ngày càng sâu. Rốt cuộc thì thằng bé cũng đã đến cuối của cái ống nước, cái ống đã bớt nghiêng và đầu ống thì hơi ngóc lên khiến cho nó bị hất văng lên rồi mới theo hình vòng cung mà đáp xuống mặt sàn ẩm ướt một cái uỵch.

"Lumos!"

Tom lồm cồm bò dậy với cây đũa phép trong tay. Nhờ ánh sáng le lói phát ra từ cây đũa phép mà thằng bé có thể quan sát chung quanh. Vị trí hiện tại của nó là ở trong một thông đạo tối đen, trần nhà thì đủ cao để một người lớn đứng thẳng mà đi, trong khi đó sàn nhà thì lại rải rác đầy những gì còn sót lại của những loài động vật nhỏ sau khi trở thành bữa ăn của Basilisk.

Với đũa phép giơ cao trong tay, thằng bé tiến về phía trước. Cái thông đạo im này im lặng như đáy mồ, âm thanh duy nhất ở đây là tiếng bước chân lép nhép của thằng bé trên sàn nhà ẩm ướt, lâu lâu thì là một tiếng "rốp" khi nó vô tình dẫm lên những mảnh xương khô. Ngoài ra thứ ánh sáng từ đầu đũa phép của Tom còn khiến bóng của nó soi lên các bức tường xung quanh tạo thành các hình thù kỳ quái.

Chưa đi được bao lâu thì thằng bé thấy thứ gì đó khổng lồ đang nằm uốn lượn ngoằn ngoèo, vắt ngang ở phía trước thông đạo. Vật đó nằm yên một chỗ không hề có bất kỳ một chuyển động nhỏ nào.

Tom chậm rãi tiến về phía trước, mắt nheo lại sẵn sàng nhắm tịt bất cứ lúc nào. Khi thằng bé đến gần thì ánh sáng từ cây đũa phép cho nó nhận ra thứ khổng lồ đó là gì. Đó là một tấm da rắn khổng lồ màu xanh lục sặc sỡ như là để chứng tỏ nọc độc của chủ nhân của tấm da này không phải thuộc dạng vừa đâu.

Từ kích thước và độ mới của tấm da, Tom có thể xác định rằng con rắn này dài ít nhất là 60 feet và vừa mới lột da không lâu. Đích thị là cụ tổ của Pearl rồi.

"Chắc cụ ấy không quan tâm mình lấy tấm da này đâu nhỉ?"

"Reducio!"

Tom vung vẩy đũa phép trong tay, tuy nhiên tấm da này hoàn toàn không hề suy suyển một chút nào cả. Thằng bé quên mất rằng lớp da của Basilisk có khả năng kháng phép vô cùng tốt, không thua kém gì da của loài rồng cả, cho dù là một tấm da rỗng đi chăng nữa thì cũng không phải là thứ mà một mình nó có thể thu nhỏ được.