Chương 32: Sala Slytherin

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 32: Sala Slytherin

Chương 32: Sala Slytherin

Chương 32: Sala Slytherin

Tom luyến tiếc nhìn tấm da rắn lần cuối trước khi tiếp tục tiến về phía trước. Nếu nó có thể mang theo tấm da này thì tốt biết bao nhiêu.không cầnnói đến dự tính của tấm da này như thế nào chỉ cần chế tác thành một tấm áo choàng thì thằng nhỏ đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Thằng bé tiếp tục tiến về phía trước,sau khi vượt qua khúc quanh cuối cùng thì một mặt tường kiên cố thánh linh xuất hiện ở trước mặt nó.trên bức tường có khách 2 khổng lồ xoắn vào nhau.của những con rắn này được làm bằng những viên ngọc bích to tổ bố và sáng lấp lánh.

[Mở ra!]

Một lần nữa Tom sử dụng Xà ngữ để ra lệnh. Hai con vắng tách ra tức thì, bức tường thì nứt đôi, mở rộng. Hai mảnh tường đá nhẹ nhàng trượt ra khỏi tầm mắt của thằng bé. Nó hít một hơi sâu rồi mới bước vào nơi này.

Thằng bé ngỡ ngàng trước quang cảnh trước mặt. Bởi vì nơi này nó đã đến 1 lần trong giấc mơ hồi đầu năm học của nó. Vẫn là căn phòng dài với những cột đá cao vút cùng những con rắn đang vươn mình quấn quanh. Và ở chỗ mà lẽ ra người thanh niên đã cứu nó đứng thì là một pho tượng đá khổng lồ, cao tới tận trần nhà.

Đó là một vị phù thuỷ có gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Hoàn toàn khác xa những gì mà nó hình dung về người thanh niên kia. Tuy nhiên, thằng bé vẫn ngờ ngờ nhận ra điều gì đó.

Trong khi Tom đang quan sát bức tượng thì một bóng trắng lao vào vòng tay của nó với tốc độ cực nhanh khiến cho thằng bé không kịp phản ứng. Nên nhớ rằng mùa hè này nó đã phải trải qua một đợt huấn luyện địa ngục của viện trưởng Slytherin. Cho dù thằng nhỏ vẫn không thể so sánh được với những người dày dặn kinh nghiệm trận mạc nhưng cũng không phải là người thường có thể bằng được.

[Tom! Cuối cùng thì cậu cũng đã đến! Mình cứ cho rằng cậu cho mình leo cây rồi chứ?]

Thì ra bóng trắng đó chính là Pear, nhưng mà làm sao con rắn nhỏ có thể nhanh như vậy được nhỉ. Buổi sáng Tom có thể không để ý nhưng nó có thể chắc chắn rằng hồi còn ở trang trại Hang Sóc thì đồng bọn của nó không có được thứ tốc độ này. Thằng bé liền hỏi ngay:

[Làm sao mà mình nỡ lòng nào cho cậu leo cây đây. Mà nè, sao hồi nãy cậu nhanh quá vậy?]

Pearl tỏ ra vô cùng đắc ý, vung vẩy cái đuôi nhỏ của mình mà khoe khoang: [Cậu cũng thấy mình nhanh hơn sao Tom? Đó là nhờ giọt máu mà cụ tổ cho mình đó. Cụ chê huyết mạch của mình suy yếu đến mức gần như không có rồi nên làm mất mặt cả dòng họ, cho nên cụ mới cho mình một giọt máu đó.]

[Vậy sao này cậu có trở nên giống cụ tổ của cậu không Pearl?] Tom lo lắng hỏi, nếu con rắn nhỏ mà trở thành 1 con Basilisk thì làm sao mà nó có thể mang theo Pearl theo suốt ngày như bây giờ được, nếu có người không may mà nhìn vào mắt con rắn nhỏ thì …

Nhưng con Basilisk nhỏ này hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của Tom. Nó thậm chí còn tỏ ra đắc ý khi nói: [Cụ tổ nói mình sau này có thể trở nên giống cụ…] Nghe tới đây Tom cảm thấy mình nên bắt đầu nghiên cứu tạo ra cái mắt kính cho Basilisk rồi. Thật tình, thời gian với nó càng ngày càng không đủ dùng.

[...Nhưng đó là chuyện của nhiều, nhiều năm sau kia…] Thằng bé thở phào nhẹ nhõm. Nếu là chuyện của nhiều năm sau thì tốt rồi, lúc đó nó sẽ có thời gian để mà xử lý.

Pearl kết thúc câu nói của mình:[… Cụ còn dặn là đôi mắt của mình sẽ tiến hoá trong khoảng thời gian gần đây. Mà cậu biết đôi mắt của mình sẽ tiến hoá như thế nào không Tom? TOM? Cậu làm gì mà đứng như trời trồng vậy.]

[Không có gì! Mình chỉ nghĩ đến những chuyện cần phải làm mà thôi.] Thằng bé vừa nói lấy tay xoa xoa trán của mình. Sau này nó nên nhớ rằng không nên đặt hy vọng vào bất cứ điều gì cả, bởi vì luôn là trường hợp xấu nhất xảy ra.

Không còn cách nào khác, thằng nhỏ đành phải tạm gác những chuyện ít quan trọng hơn sang một bên mà chuẩn bị bắt tay vào chế tác cho con rắn nhỏ cặp mắt kính mới. Không biết Pearl thích kiểu mắt kính nào nhỉ? Gọng tròn như Harry hay là kiểu trăng khuyết như cụ Dumbledore?

Đột nhiên con rắn nhỏ trở nên hoảng loạn lên, nó kêu to: [Tiêu mình rồi! Nãy giờ mãi lo nói chuyện với cậu mà mình quên mất là cụ tổ đang đợi. Lẹ lẹ lên nào Tom, cụ nhà mình ở bên này!]

Pearl nói xong thì búng mình từ tay Tom xuống đất, hoá thành một vệt trắng biến mất trong tầm mắt của thằng bé. Làm cho Tom không thể chạy theo mà la to:

[Đợi mình với Pearl! Chầm chậm một chút! Cậu chạy nhanh quá mình không đuổi kịp!]

Cũng may mà Pearl không chạy xa, nó chỉ bò đến chân pho tượng khổng lồ mà đợi thằng nhỏ. [Nhanh chân lên nào Tom! Cụ tổ của mình đã đợi cậu nãy giờ đó.]

[Mình đến rồi nè! Mà cụ tổ của cậu đang ở đâu thế?]

[Cụ tổ nhà mình ở ngay phía sau bức tường này. Câu đi theo phía sau mình là gặp được ngay.] Con rắn nhỏ nói xong thì chui ngay vào khe nứt trên bức tường ngay phía sau pho tượng.

Thấy vậy Tom không khỏi xạm mặt lại.Thằng bé kêu to: [Khoan đã Pearl! Cậu đừng nói với mình là phải chui qua khe nứt này mới gặp được cụ tổ của cậu nha.]

[Đúng đó! Cụ tổ nhà mình ở ngay bên kia vách tường mà, chỉ cần chui qua một chút là gặp được ngay.] Từ bên trong khe nứt, tiếng của con rắn nhỏ vọng lại. Pearl còn tri kỷ để lại cái đuôi đang ngoe nguẩy bên ngoài làm dấu cho thằng bé.

Tom đã hoàn toàn bó tay trước suy nghĩ của đồng bọn của mình mất rồi. Nó không khỏi cảm thán:

[Vậy cậu nghĩ mình có thể chui lọt cái khe nứt này sao?]

Cái đuôi của con rắn nhỏ bỗng nhiên cứng lại giữa không trung. Mất một khoảng thời gian thì cái đuôi đó mới hoạt động trở lại bình thường. Pearl từ trong khe nứt chui ra hoang mang mà nhìn thằng bé.

[Cậu không thu nhỏ lại được sao Tom?]

[Cậu xem mình là cái thứ gì? Mình chỉ là một phù thuỷ nhỏ mà thôi, chứ không phải là Occamy. Có thể biến hoá lớn nhỏ tùy thích.] Tom cười cười trả lời, tuy thật ra nếu thằng bé dùng bùa thu nhỏ thì có thể dễ dàng chui lọt nhưng nó không muốn làm vậy. Ai biết thứ gì đang chờ nó ở bên kia bức tường này.

Pearl loay hoay tại chỗ tỏ ra vô cùng lo lắng, nó hết nhìn Tom rồi lại nhìn khe nứt. [Như vậy bọn mình làm sao đây bây giờ? Bức tường này vô cùng chắc chắn, ngay cả cụ tổ của mình cũng không đánh thủng được …]

Tuy bộ dáng lúc này của con rắn nhỏ rất là tức cười nhưng việc để cho người khác chờ mình dù sao cũng là chuyện không nên làm không phải sao? Nhất là khi người đó lại là người lớn trong nhà cùng với tính tình không được tốt lắm. Cho nên thằng bé đành phải lên tiếng:

[Được rồi Pearl, cậu lui ra đi, để mình mở cửa cho.]

Con rắn nhỏ nghe lời thằng bé lui ra chỗ khác, nhưng dường như nó vẫn không tin tưởng chủ nhân của mình cho lắm. Nó lầu bầu: [Mình đã nói là ngay cả cụ tổ của mình cũng không đánh thủng được bức tường này rồi mà. Để xem coi cậu làm như thế nào.]

Tom mặc kệ con rắn nhỏ, nó hướng về phía bức tượng khổng lồ mà nói:

[Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.]

Bức tượng ấy bắt đầu chuyển động, cái miệng của bức tượng ngày càng lớn lộ ra một lối đi sâu thẳm bên trong. Pearl thì ngơ ngác nhìn quang cảnh diễn ra trước mắt, miệng của nó thì mở to đến mức không ngậm lại được.

[Thế nào, có lối đi rồi không phải sao?] Tom nở nụ cười với con rắn nhỏ.

Vẫn chưa hoàn hồn, Pearl máy móc hỏi lại: [Cậu làm sao làm được thế?]

[Mình đã nói rồi, mình chỉ là một phù thuỷ nhỏ mà thôi. Cho nên mình dùng thủ đoạn của phù thuỷ không được sao? Pearl này, cậu vẫn chưa nói cho mình tên của cụ tổ nhà cậu đó.]

[Mình vẫn chưa nói cho cậu sao? Xin lỗi! Cụ tổ nhà mình tên là …]

[Sala Slytherin!]