Chương 33: Chuyện xưa năm cũ

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 33: Chuyện xưa năm cũ

Chương 33: Chuyện xưa năm cũ

Chương 33: Chuyện xưa năm cũ

Trong căn phòng dàng nằm sâu phía dưới Hogwarts, sâu hơn cả những hầm ngục sâu nhất, một giọng nữ già nua và tang thương nhưng cực kỳ vang dội cất lên. Chủ nhân của giọng nói này ắt hẳn đã phải trải qua rất nhiều,rất nhiều chuyện trong cuộc sống dài lâu của mình thì mới có thể khiến cho giọng nói của mình trở nên như vậy.

[Sala Slytherin! Tên của lão là Sala Slytherin! Hân hạnh được gặp ngài, xà lão khang nhỏ tuổi,hậu duệ duy nhất còn lại của chủ nhân.]

Khi giọng nói già nua này vừa mới vang lên thì Tom đã nhắm tịt mắt của mình lại. Nó biết rằng con quái vật trong phòng chứa bí mật, chủ nhân của nơi này đã tới. Thằng bé hướng về hướng bức tượng khổng lồ kia mà nghiêng mình cúi chào.

[Cháu chào bà ạ! Cháu tên là Tom, cháu là bạn của Pearl nên bà cứ gọi cháu bằng tên cho thân mật.]

Tuy nhắm mắt lại nhưng Tom cũng có thể tưởng tượng ra quan cảnh hiện tại ở nơi này trông như thế nào. Một con rắn khổng lồ màu xanh lục, to như thân cây sồi đang chui ra từ miệng của pho tượng. Cái lưỡi chẻ đôi vừa dài vừa dẹt của con rắn cứ thò ra thụt vào trong cái miệng đỏ lòm đầy răng lởm chởm.

Con rắn ấy sẽ sở hữu một đôi mắt màu vàng sáng lên rực rỡ trong màn đêm. Nó đang dùng đôi mắt đầy chết chóc đó mà từ trên cao nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé đang đứng trước mặt.

Đột nhiên một tiếng động thật lớn vang lên, cả căn phòng cũng hơi bị chấn động nhẹ. Rồi có tiếng vẩy rắn ma sát với sàn nhà sàn sạt như là có người đang viết chữ trên bàn. m thanh sàn sạt đó càng ngày càng gần thằng nhỏ rồi đột nhiên dừng hẳn lại. Thay vào đó chính là giọng già nua của con Basilisk.

[Nếu đó là điều mà ngài mong muốn. Thì từ bây giờ trở đi, lão sẽ dùng cách đó để mà xưng hô với ngài. Nhưng để đổi lại, ngài cũng phải gọi lão là Sala, đừng có tự xưng là cháu và gọi lão là bà nữa. Lão nhận không có nổi cách xưng hô này.]

[Như vậy sao? Vậy lão muốn gặp tôi là có chuyện gì không vậy Sala? Với lại lão có biết ai là người đã đánh thức lão dậy từ giấc ngủ đông của mình không?] Tom đưa ra nghi vấn trong lòng của nó. Quyển nhật ký đang nằm trong tay nó thì ai là người đã mở phòng chứa bí mật đây?

[À đó là do thằng cháu không nên thân của lão cứ kể về cậu suốt thôi, cho nên lão muốn gặp mặt cậu một lần để xem như thế nào mà thôi. Thật không hổ là dòng dõi của chủ nhân. Lão đã hơn ngàn tuổi chưa từng thấy phù thuỷ nhỏ nào có ma lực dư thừa như cậu. Sau này chắc chắn cậu sẽ trở thành một vị phù thủy vĩ đại như tổ tiên của mình.]

[Còn người mà đã đánh thức lão dậy từ giấc ngủ đông là ai thì lão cũng không biết. Người đó chỉ đánh thức lão dậy rồi đi mất. Nhưng lão lúc ấy nhớ rằng đã ngửi được một mùi vô cùng quen thuộc, hình như là người quen cũ của lão.]

[Có phải là Tom Riddle không?]

[Đúng là có mùi của người thừa kế nhưng cũng không hoàn toàn là hắn ta. Hình như là … Đúng rồi, đó chính là mùi của Rowena, lão thường xuyên từ trên người của chủ nhân ngửi được mùi của người này. Ngàn năm đã trôi qua rồi, lão xém tí nữa là quên mất.]

Từ lời kể của Sala, Tom đã có thể đoán ra hung thủ là ai. Dù sao thì sự thật cũng chỉ có một mà thôi. Ở Hogwarts này ngoài quyển nhật ký và Harry ra thì còn có một cái Horcrux nữa. Tom cứ nghĩ rằng vật ấy nằm trong phòng theo yêu cầu thì sẽ an toàn, không gây ra sóng gió gì chứ. Ai ngờ đâu…

So với quyển nhật ký đang nằm trong tay nó thì mũ miện của Ravenclaw cò Bởi vì nghe đồn rằng chỉ cần đội cái vương miện này lên đầu là sẽ có được trí tuệ của người thông minh nhất trong bốn người sáng lập Hogwarts. Không biết ngày xưa Voldemort nghĩ sao mà đem nó chế thành Horcrux nhỉ, thậm chí còn có viên đá phục sinh nữa chứ,đúng thật là phá của mà.

[Người thừa kế? Chẳng lẽ Riddle đúng là người thừa kế của Slytherin như những gì mà hắn ta rêu rao sao?] Tom lo lắng hỏi, nếu thật sự như vậy thì lỡ Voldemort ra lệnh cho Sara giết nó thì thằng bé phải làm sao bây giờ. Tuy chỉ mới nói gặp mặt mà thôi nhưng Tom không nghĩ là mình có thể ra tay với Sala.

Cũng may mà câu trả lời của con Basilisk đã giúp thằng bé đỡ phải lo lắng hơn rất nhiều. [Không phải, cậu Riddle không phải là người thừa kế của Slytherin mà chỉ đạt được quyền thừa kế căn phòng này mà thôi.]

Sau một hồi hỏi chuyện thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng hơn trước mắt thằng bé. Đối với Sara thì mệnh lệnh tối cao đương nhiên là của ngài Slytherin rồi, con Basilisk không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào mà người sáng lập đưa ra.

Tiếp theo chính là người thừa kế của Slytherin và người thừa kế mật thất rồi. Tuy nhìn chung thì người thừa kế Slytherin cao hơn một bậc nhưng Voldemort mới là lãnh đạo trực tiếp của Sara. Cho nên nếu giữa hai người nếu mà nảy sinh xung đột thì Sara sẽ không giúp cả hai.

Cuối cùng thì mới tới cấp bậc của Tom, chỉ là truyền nhân của Slytherin mà thôi. Nó hầu như không có quyền ép buộc Sara làm gì cả. Tất cả chỉ là do con Basilisk tự nguyện mà thôi, nhưng ít nhất là nếu không mệnh lệnh thì Sara sẽ luôn thể hiện thiện ý với nó như từ nãy đến giờ. Điều này làm Tom lo lắng không thôi, nhất định thì thằng bé phải trở thành người thừa kế của Slytherin thì mới có thể an toàn được.

Một người, hai rắn cứ như thế mà tiếp tục nói chuyện với nhau. Từ cuộc trò chuyện này Tom cũng rút ra được rất nhiều điều.

Đầu tiên là tin đồn thì Sala chính là thứ mà Slytherin để lại cho người thừa kế để quét sạch học viện, giết sạch tất cả những phù thuỷ xuất thân Muggle. Nhưng Tom có thể khẳng định là sự thật tuyệt đối không phải là như vậy.

Một con Basilisk cho dù có độ nguy hiểm là XXXXX thì có thể giết được bao nhiêu người cơ chứ. Ai nghĩ ra được lời đồn này thì chắc thứ bên trong đầu toàn là dịch nhầy mà thôi. 50 năm trước Voldemort mở ra phòng chứa bí mật chỉ mới giết được mỗi Myrtle khóc nhè thì không phải đã khiến cho toàn trường lâm vào sợ hãi đến mức xém tí nữa là phải đóng cửa sao? Như vậy thì làm sao mà giết được tất cả những phù thuỷ xuất thân Muggle cho được.

Thứ nhì là từ các tác phẩm đồng nhân mà Tom nhớ thì có thể đoán ra rằng trong nguyên tác Sala cũng không có giết bất cứ người nào cả. Tất cả chỉ bị hoá đá mà thôi, mà từ những gì mà thằng bé biết về Basilisk thì ngoài đôi mắt có thể giết bất cứ người nào nhìn trực tiếp ra thì Sala có thể dùng nọc độc giết người nè, thậm chí nếu hung tàn hơn thì nó còn có thể nuốt trực tiếp học sinh vào bụng hay là dùng răng xé xác bọn họ ra.

Nhưng không, tất cả mọi người bằng một cách thần kỳ nào đó chỉ bị hoá đá mà thôi. Thậm chí chỉ cần phục dụng ma dược chế tác từ lá Mandrake thì có thể sinh long hoạt hổ mà chạy nhảy bình thường, Nếu mà nói Sala không cố ý làm việc này thì thằng bé không tin.

Tom hỏi kỹ càng mới biết nguyên nhân của chuyện này là do chủ nhân của Sala, tức chính là Salazar Slytherin đã cấm nó giết bất kỳ học sinh nào còn đang học ở trong trường. Bởi vậy trong nguyên tác Sala dưới sự ép buộc của Voldemort chỉ hoá đá học sinh rồi rút lui mà thôi.

Nạn nhân duy nhất của con Basilisk chính là Myrtle khóc nhè thì chỉ là do tình cờ mà thôi.