Chương 35: Thức tỉnh

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 35: Thức tỉnh

Chương 35: Thức tỉnh

Chương 35: Thức tỉnh

Với chất giọng vô cùng nghiêm trang nhưng xen lẫn sự kích động khó tả, con mãng xà của Slytherin lên tiếng:

[Linh hồn của chủ nhân đã du đãng khắp tòa lâu đài kể từ ngày đó đến bây giờ. Ngài ấy đôi khi xuất hiện trong mơ của những người mà ngài cảm thấy xứng đáng để chỉ dẫn bọn họ. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chỉ cần người thừa kế xuất hiện, lấy dòng máu thuần khiết của mình tưới lên thể xác của chủ nhân là có thể đánh thức ngài ấy dậy khỏi giấc ngủ kéo dài cả ngàn năm này..]

[Dòng máu thuần khiết của người thừa kế? Phải là của người thừa kế mới được sao?] Tom nghi hoặc hỏi.

Sala gật đầu mà trả lời: [Đúng vậy, chỉ có dòng máu thuần khiết của người thừa kế mới có khả năng đánh thức ngài ấy dậy. Cậu có nguyện ý thử một lần không, hậu duệ cuối cùng của chủ nhân?]

Sala đột nhiên nhìn chăm chú vào Tom khiến cho thằng bé như bị rớt vào hầm băng, cả người đông cứng lại. Tuy con Basilisk đã khống chế năng lực của đôi mắt chết chóc của mình nhưng thằng bé vẫn phải chịu ảnh hưởng nhẹ. Nó gian nan mà đáp ứng:

[Được rồi! Tôi sẽ thử một lần xem sao, nhưng tôi cũng không dám chắc là mình có thể làm được.] Từ bộ dáng vừa nãy của Sala, Tom có thể khẳng định là nếu nó dám nói nữa chữ không thì sẽ phải nhận lấy cơn thịnh nộ của con Basilisk ngay lập tức.

Đừng quên rằng bản tính của loài Basilisk cũng không phải là giống loài hiền lành gì cho cam. Cho dù từ nãy đến giờ nó biểu hiện ra hữu hảo đến thế nào đi chăng nữa nhưng tất cả đều là bởi vì mặt mũi của Salazar Slytherin chứ không phải bởi vì nó.

Sala sẽ không thể vi phạm ý nguyện của Slytherin là chủ động giết chết học sinh, nhưng điều này không thể ngăn cản nó hoá đá thằng bé. Và thế là căn phòng này sẽ có thêm một pho tượng để mà trang trí nơi này a. Bởi vì theo lý thuyết lúc đó nó vẫn chưa chết mà, chỉ bị hoá đá mà thôi

Con rắn nhỏ Pearl không hề biết đến cụ tổ của mình vừa mới uy hiếp Tom. Nó vô tâm vô phổi mà cổ vũ thằng bé: [Cố lên Tom, mình tin là cậu sẽ làm được. Không ai xứng đáng với vị trí người thừa kế hơn cậu đâu.]

Tom chỉ biết gật đầu đáp lại mà thôi, tuy nó luôn ngóng trông vị trí người thừa kế của Slytherin nhưng cảm giác bị ép buộc này thật sự không tốt một chút nào cả. Tuy Tom đã có chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất nhưng lúc này thật sự không phải là lúc nó có thể lỗ mãng được.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả Pearl và Sala, Tom chậm rãi tiến đến gần pho tượng, đưa tay trái ra trong khi tay phải cầm lấy đũa phép mà chỉ vào cổ tay trái. Đột nhiên, thằng bé lên tiếng hỏi:

[Sara, 50 năm trước Tom Riddle cũng làm điều này phải không? Và nếu có thì kết quả như thế nào?]

[Đúng là 50 năm trước cậu Riddle đã từng thử nhưng tiếc rằng cậu ấy không thành công. Tuy vậy nhưng chủ nhân cũng có thể thanh tỉnh trong chốc lát, nhờ đó mà cậu ấy đạt được quyền thừa kế mật thất.]

Nghe vậy thì Tom cũng an tâm phần nào. Ít nhất thì nó cũng có thể tranh quyền thừa kế với Voldemort không phải sao? Còn về việc Kẻ thần bí thất bại thì nằm trong dự liệu của thằng bé bởi vì nó biết rằng một nữa huyết mạch của hắn ta bắt nguồn từ cha của hắn, một người dân Muggle chân chính.

Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà Voldemort mới căm hận dòng máu lai của mình đến như vậy. Điều này dẫn đến một loạt hành động điên rồi sau này của hắn ta. Từ việc chế tác Horcrux cho đến việc giết hại cả cha và ông ruột của mình. Bước những bước đầu tiên trên con đường trở thành chúa tể hắc ám.

Như vậy thì rõ ràng là Salazar Slytherin phải chịu trách nhiệm không nhỏ trong việc Voldemort từ một Tom Riddle hào hoa phong nhã ngày nào trở thành chúa tể hắc ám bị mọi người sợ hãi. Thằng bé còn nhớ bộ dáng điên cuồng của hắn ta năm ngoái.

Tom vừa sờ sờ quyển nhật ký trong ngực vừa nghĩ không biết lát nữa ngài ấy tỉnh dậy sẽ thanh lý môn hộ như thế nào?

Nó dùng đũa phép kéo một đường dọc theo cánh tay trái của mình, tạo ra một vết thương chảy máu đầm đìa. Máu tươi từ tay trái của nó chảy xuống vạc áo của pho tượng bên dưới.

Kỳ diệu thay, máu tươi của thằng bé không hề đọng lại thành vũng mà hoàn toàn bị pho tượng hấp thụ, toàn bộ pho tượng dần chuyển sang màu đỏ như máu. Tuy nhiên ngoại trừ chuyện này ra thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.

Ánh mắt của Sala nhìn nó càng ngày càng trở nên sắc lạnh. Sắc mặt của Tom thì cũng càng ngày càng trắng do thiếu máu, tuy vậy nó vẫn cầm chắc đũa phép trên tay đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra

Cả căn phòng bỗng nhiên rung lắc dữ dội khiến cho Tom bị dọa đến mức nhảy dựng lên. Sau khi đã tốn rất nhiều máu tươi thì cuối cùng thì nó cũng đã thành công, nó đã được công nhận làm người thừa kế bởi ngài Salazar Slytherin. Thằng bé nhanh chóng vung vẩy đũa phép để cầm máu vết thương trên tay.

Từ vị trí của Tom có thể nhìn thấy có rất vô số điểm sáng từ khắp nơi bay tới bao phủ toàn bộ bức tượng khổng lồ đỏ rực như máu kia khiến cho pho tượng như trở thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ.

Các con rắn vốn dùng để trang trí các cột chống thì sống lại và bắt đầu chuyển động không ngừng, còn các cây đuốc ở khắp nơi đột nhiên bùng cháy lên, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Lớp nước mỏng trên sàn thì chảy hết sang hai bên lộ ra mặt sàn khô ráo.

Pearl thì vui mừng đến nỗi chui tọt vào người nó mà bò qua bò lại liên tục khiến cho thằng bé nhột đến mức cười ngặt nghẽo, phải lấy tay mà nắm đầu con rắn nhỏ lôi ra/

Tất cả những dị tượng trên đều chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi. Đó chính là hoan nghênh chủ nhân chân chính của nơi này - Salazar Slytherin, một trong bốn người sáng lập Hogwarts - trở lại.

Sala trở nên vô cùng kích động, nó hô to: [Chủ nhân! Ngài rốt cuộc đã tỉnh lại, Sala bé bỏng nhớ ngài đến chết mất.]

Một bàn tay trắng nõn thon dài từ quả cầu ánh sáng đưa ra, vuốt ve cái đầu khổng lồ của con Basilisk. Một giọng nói mà nó chỉ từng được nghe một lần vang lên:

[Khổ cực cho con rồi Sala.]

Quả cầu ánh sáng bao quanh pho tượng dần nhạt đi và biến mất, để lộ một bóng người cao gầy đang đứng ở trước mặt thằng nhỏ. Đó chính là người mà Tom đã nhìn thấy ở hẻm Spinner’s End, và cũng chính người đó đã xuất hiện trong giấc mơ của nó.

Người thanh niên này. Không! Bây giờ Tom đã xác định được thân phận của anh ta, đó chính là Salazar Slytherin, một trong bốn vị sáng lập Hogwarts sau khi đã dỗ dành và an ủi con Basilisk khổng lồ thì đang mỉm cười mà nhìn nó.

"@#$%@&^!!@$%## …"

Tom mộng bức mà nhìn người thanh niên trước mặt, ngài ấy vừa mới xổ một tràng thứ tiếng gì đó lạ hoắc lạ huơ mà nó chưa từng nghe thấy bao giờ. Nó dám khẳng định đây không phải là thứ tiếng Anh mà nó thường dùng. Thằng bé đành phải lên tiếng:

[Cho con xin lỗi nhưng mà hồi nãy con hoàn toàn không hiểu được những gì mà ngài vừa nói. Cho nên ngài có thể vui lòng lặp lại một lần nữa sao?]

[Thứ lỗi cho ta. Vừa rồi ta quên bẵng đi mất là đã 1000 năm trôi qua rồi. Xem ra chúng ta chỉ có thể giao tiếp bằng xà ngữ mà thôi.] Salazar hơi bất đắc dĩ mà cười khẽ, nhưng điều này càng làm gương mặt của ngài càng trở nên tà mị.

Tom cũng vừa mới nghĩ tới điều này. Ngàn năm là một khoảng thời gian rất dài, đủ để khiến một loại ngôn ngữ hoàn toàn biến dạng. Cho nên nó và Salazar ngôn ngữ không thông là hoàn toàn bình thường. May mà cả hai đều biết dùng chung một loại ngoại ngữ nên cả hai mới có thể nói chuyện với nhau được.