Chương 34: Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 34: Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts

Chương 34: Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts

Chương 34: Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts

[Lão còn nhớ rõ ngày hôm ấy. Lúc đó lão mới chui ra từ nơi này, chưa kịp làm gì cả mà bắt gặp một nữ phù thuỷ nhỏ đang rửa mặt, Thế là hai mắt nhìn nhau rồi con nhỏ đó lăn đùng ra chết, làm hại lão bị chủ nhân mắng một đốn, còn bị phạt nữa chứ.] Sala dùng giọng điệu như có ruồi bọ chui vào miệng nó, phun phì phì mà nói.

Hình như có điều gì đó là lạ trong câu nói của Sala, Tom hỏi ngay: [Chủ nhân? Không phải ngài Salazar đã mất lâu lắm rồi sao? Với lại không phải là ngài ấy đã rời đi Hogwarts rồi mà?]

[Ai dám phao tin đồn nhảm là chủ nhân rời đi Hogwarts vậy? Lão sẽ tìm ra kẻ đó mà phanh thây xé xác nó ra!] Sala bỗng gầm lên giận dữ, cái đuôi thì vung vẩy hai bên làm sập cả một cây cột chống. Điều này khiến cho Pearl hoảng sợ đến mức phóng vọt vào lồng ngực của Tom mà la lớn.

[Không phải tụi con! Thật sự không phải tụi con mà cụ tổ! Cụ đừng có giận chó đánh rắn như vậy chứ!] Con rắn nhỏ kêu lên thất thanh.

Thằng bé cũng sợ hãi không thôi, nó nói ngay: [Chuyện này là do cái nón phân viện nói, năm nào nó cũng hát một bài hát để kể chuyện này,]

[Thì ra là nó, cái nón của tên Gryffindor chết tiệt. Hãy chờ đó mà xem, có ngày ta sẽ xử lý nó.] Sala gầm gừ đầy vẻ tức giận. Nhưng cũng may mà bà ấy vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình, không còn kích động như hồi nãy nữa.

Xem ra những lời đồn đại về bốn người sáng lập cũng không phải là không đúng một chút nào. Ít nhất là việc Slytherin và Gryffindor ghét nhau là chính xác. Thậm chí sự ghét cay ghét đắng này còn lan đến cả thuộc hạ của bọn họ. Tom bất tri bất giác mà che cái huy hiệu con sư tử đang nằm chễm chệ trên ngực của nó, hy vọng Sara chưa thấy điều này.

[Nhưng rốt cuộc thì ngài Slytherin đã đi đâu vậy Sara? Và chẳng lẽ ngài ấy còn sống đến lúc này.] Tom lên tiếng hỏi. Thằng bé làm bộ như là mình học sinh gương mẫu của học viện Slytherin chứ tuyệt đối không phải là một vị Gryffindor chân chính, người mà đã làm vỡ mộng đạt được Cúp bảy mùa liên tiếp của học viện Slytherin.

Sala nhìn nó như nhìn một thằng ngốc vậy, bằng một giọng điệu chắc như đinh đóng côt, không thể nghi ngờ, bà ta nói: [Không phải là ngài ấy đã ở nơi này ngay từ đầu sao?]

Từ cuộc đối thoại lúc trước. Tom biết rằng là chỉ cần nó cẩn thận không nhìn vào mắt của Basilisk thì sẽ không bị làm sao cả, với lại thì Sara cũng có thể khống chế ma nhãn của mình mà. Ngoài ra dòng máu của Slytherin đang chảy trong huyết mạch của thằng bé cũng bảo vệ cho nó phần nò.

Bởi vì lý do này cho nên nó có thể an tâm mà mở to mắt dáo dác mà nhìn xung quanh. Ngoại trừ một người hai rắn ra thì hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh mệnh cả. Tom có thể khẳng định rằng trong căn phòng này ngoại trừ nó ra thì không còn bất cứ một người sống nào cả.

Nhưng Sara cũng sẽ không lấy việc này ra để mà nói giỡn, cộng thêm cảm giác của nó đầu tiên khi bước vào căn phòng này, thằng bé quay phắc lại nhìn vào bức tượng khổng lồ đang đứng sừng sững ở cuối căn phòng.

Chuyện này không phải là thật đi. Nếu đúng là như vậy thì tổ tiên của nó quá thảm rồi. Như là để chứng thực suy đoán của thằng bé, Sala cúi người phủ phục dưới chân pho tượng như là một con thú cưng đang nằm dưới chân chủ nhân của mình.

[Đúng như những gì mà cậu đang suy nghĩ, đây chính là Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.]

Bằng một chất giọng già nua và đầy tang thương, con rắn già bắt đầu kể cho Tom nghe câu chuyện về lịch sử của Hogwarts, về chủ nhân vĩ đại của nó, người mà đã dành cả cuộc đời của mình cống hiến cho ngôi trường pháp thuật và ma thuật này:

[Câu chuyện này bắt đầu từ ngàn năm về trước. Khi đó có bốn vị phù thuỷ vĩ đại là Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Bởi vì bọn họ đã chứng kiến cuộc sống khổ cực của các phù thuỷ, nhất là các phù thủy nhỏ thời đó nên đã chung tay với nhau xây dựng một ngôi trường, nơi mà các phù thuỷ nhỏ được bảo vệ và học tập cho đến khi có năng lực tự bảo vệ chính mình.]

[Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa chủ nhân và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Ngài thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ngài ấy cho rằng ma thuật chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi.]

[Mọi người đều cho rằng chủ nhân ghét các phù thuỷ nhỏ xuất thân Muggle, cho rằng bọn họ không xứng đáng học ma thuật. Nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm, chủ nhân đối xử với tất cả phù thuỷ bình đẳng như nhau. Thứ mà ngài ấy không tin tưởng chính là lũ cha mẹ Muggle của bọn nhỏ.]

[Chắc bây giờ thì cậu không hiểu đâu? Lão đi theo chủ nhân đã thấy những đứa trẻ bị chính cha mẹ của mình đưa lên giàn hoả thiêu chỉ bởi vì bọn họ đặc biệt.]

[Lão còn nhớ chủ nhân đã vô cùng tức giận khi chứng kiến một buổi hành hình như vậy. Nạn nhân là một cô bé chưa đến mười tuổi. Nhỏ bị tuyên án là phù thủy chỉ bởi vì té từ lầu hai xuống mà không bị làm sao cả. Lúc đó cha mẹ của cô bé đang đứng phía dưới, nhưng thay vì thương xót cho đứa con gái của mình thì bọn họ lại vỗ tay hoan hô.]

[Từ lúc đó, chủ nhân đã ý thức được rằng dân Muggle sợ hãi ma pháp, sợ hãi không biết. Bọn họ sẽ dùng mọi cách để thương tổn phù thuỷ, thương tổn những thứ mà bọn họ không hiểu được.]

[Và thế là khi trở về lâu đài, chủ nhân đã cải tạo phòng thí nghiệm bí mật của mình thành tấm lá chắn cuối cùng để bảo hộ tòa lâu đài. Ngài đã chọn lão, người hầu trung thành nhất của mình để trở thành người thủ hộ còn bản thân mình thì hoà vào một thể với nơi này. Dùng chính ma lực của mình làm trung tâm mà thu hút mọi nguồn ma lực đang phiêu tán trong không khí nhằm tạo ra một tấm chắn không thể phá vỡ, bảo hộ cả tòa lâu đài khỏi lũ Muggle ngoài kia.]

[Ngài đã không chọn lũ Sphinx bởi vì chúng nó quá phiền phức, không chọn lũ Griffin vì chúng là sống theo bầy đàn, không chọn lũ Quintaped bởi vì bọn chúng đầy đầu óc chỉ là phá hoại, cũng không chọn lũ rồng bởi vì bọn chúng quá táo bạo cùng với cần không gian quá lớn.]

Sara nói với giọng đầy tự hào mà nói: [Pearl! Con hãy nghe cho kỹ. Chỉ có loài Basilisk chúng ta là thích hợp nhất với công việc này, không chỉ có thể ngủ đông giảm tiêu hao đến mức thấp nhất mà chiến lực của chúng ta cũng không bị suy giảm theo thời gian. Chỉ cần lão còn ở thì sẽ không có bất kỳ sinh vật hắc ám nào dám bén mảng đến nơi này. Nếu chiến tranh mà có xảy ra thì chỉ cần một ánh mắt, lão cũng có thể kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng.]

Tom và Pearl như mê như say mà nuốt từng lời mà Sala vừa mới nói. Cả hai dường như đã bị Sala mang trở lại những năm tháng ban đầu, cùng những người sáng lập vượt qua muôn trùng khó khăn để mà xây dựng ngôi trường này.