Chương 30: Tiếng thì thầm giữa đêm

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 30: Tiếng thì thầm giữa đêm

Chương 30: Tiếng thì thầm giữa đêm

Chương 30: Tiếng thì thầm giữa đêm

Giáo sư McGonagall đã giận điên lên rồi, bởi vì chuyện này mà cô đã trừ mỗi học viện 100 điểm. Đây mới là tuần lễ đầu tiên sau khi nhập học a. Không mới chỉ có 3 ngày mà thôi, do đó số đá quý của cả hai học viện lúc này cộng lại vẫn chưa đủ 100 điểm nữa là.

Như vậy thì cả hai học viện Gryffindor và Slytherin đều đồng loạt đạt được thành tựu mà chưa từng có học viên nào đạt được trong cả ngàn năm qua: số điểm của mỗi học viện hiện tại đều có một dấu trừ nho nhỏ ở phía trước. Chỉ tội những người không hay biết gì, chỉ nghĩ cái động hồ cả cả ngàn năm tuổi của Hogwarts lại gặp vấn đề gì nên khiếu nại mà thôi.

Không chỉ có như vậy, cô còn phạt cấm túc mọi người có mặt ở đây. Đúng vậy, là MỌI NGƯỜI, không phải chỉ có mình Tom và đội tuyển nhà Slytherin. Thậm chí chỉ đứng vây xem không làm gì cả như Ron, Hermione cùng với Colin cũng bị phạt cấm túc.

"Không sao đâu Tom,ít nhất là tụi Slytherin cũng bị phạt không phải sao? Bọn anh cũng thường xuyên bị phạt mà." Hai anh em sinh đôi nhà Weasley an ủi Tom như thế, và điều này được sự đồng thuận cao độ của cả đội tuyển Quidditch học viện Gryffindor.

Việc Tom một mình giáo huấn đội Slytherin khiến cho bọn họ vô cùng hả giận. Cho nên cả đội cũng không chấp nhất gì với thằng nhỏ cả. Thời học sinh ai lại chưa từng bị phạt cấm túc đây? Việc này chỉ là chuyện nhỏ khi so với bộ dạng thảm hại của đội tuyển Slytherin lúc đó

Hình phạt cũng rất mau chóng được đưa ra, do giáo sư Lockhart mãnh liệt yêu cầu cho nên Tom và Harry phải giúp ổng trả lời thư hâm mộ, Những người vây xem như Ron và Hermione thì phải giúp giám thị Filch đánh bóng những đồ bạc trong phòng trưng bày.

Những người còn lại của đội tuyển học viện Gryffindor thì nhận trách nhiệm rửa sạch sân bóng. Còn đội tuyển học viện Slytherin thì phải đến văn phòng giáo sư Snape để mà cắt nguyên liệu ma dược cho cả năm học. Riêng thằng Nott thì còn phải kiêm thêm việc lau chùi văn phòng của ổng sau đó nữa.

Harry xin xỏ ỷ ôi đủ điều với giáo sư McGonagall để mà có thể cùng đội tuyển học viện Gryffindor nhưng hoàn toàn không có kết quả gì cả. Giáo sư McGonagall nhướng cao cặp chân mày mà trả lời thằng bé:

"Nhất định không được. Giáo sư Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến làm với ông ấy."

Cả bọn ủ rũ chưa từng thấy trên suốt đoạn đường đến căn chòi nhỏ bên bìa rừng của lão Hagrid. Nhất là Hermione, nhỏ hiện tại trở vô cùng táo bạo. Từ nãy đến giờ cô phù thuỷ nhỏ không nói với tụi nó một lời.

Khi đã ngồi trên ghế sofa trong căn chòi ấm cúng của lão Hagrid, cô bé bắt đầu phàn nàn "Nhìn xem chuyện tốt mà cậu đã làm Tom. Cậu không chỉ làm mất 100 điểm của học viện Gryffindor mà còn kéo theo bọn mình bị phạt nữa. Hồi nãy cậu cũng đã quá xúc động rồi."

"Cậu không nghe thằng Nott mắng Tom sao? Theo mình thì Tom trả đũa như vậy là còn nhẹ đó." Ron phẫn nộ mà nói.

Lão Hagrid hết sức phẫn nộ mà dọn con gà trống đã bị vặt lông một nửa ra khỏi cái bàn mà thay vào đó là một dĩa kẹo mật. Lão gầm gừ với Hermione: "Ai cho thằng Nott nói vậy chớ!"

Hermione đáp: "Nó nói vậy mà. Nhưng cháu không hiểu ý nghĩa tiếng đó. Dĩ nhiên là chúa có thể đoán là nó thô tục lắm…"

"Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra." Ron bắt đầu giải thích. " Máu bùn tiếng miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra – tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy. Có những phù thủy – như gia đình Nott chẳng hạn – cứ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng."

"Nhưng không phải Tom chỉ là xuất thân từ cô nhi viện thôi sao?" Cô phù thuỷ nhỏ nghi hoặc hỏi.

"Bọn họ đâu cần quan tâm chuyện đó. Chỉ vì tính bài ngoại mà thôi. Hồi đó Voldemort đã dùng lý do này để mà tàn sát dân Muggle. Với lại nếu phù thuỷ không kết hôn với Muggle thì cũng tuyệt chủng lâu rồi." Tom bổ sung nói.

Cả căn chòi yên tĩnh lại khi Tom nhắc đến tên Kẻ Thần Bí, nhất là lão Hagrid, thân hình khổng lồ của lão run lên nhè nhẹ.

"Cháu không nên nói cái tên đó ra ở đây!"

"Cho cháu xin lỗi!"

"Ờ, Harry!"

Lão Hagrid đột ngột kêu lên như thể vừa chợt nhớ ra điều gì:

"À, có chuyện cần phải làm minh bạch với con đây. Nghe nói con đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Vậy sao bác không được phát tấm nào hết vậy?"

Harry tức giận vặn muốn trẹo quai hàm, cho hai hàm răng tách ra. Nó nóng nảy nói:

"Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả. Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền…"

Nhưng lão Hagrid đã phá ra cười:

" Bác chỉ đùa thôi mà."

Nhờ câu nói đùa của lão Hagrid, không khí trong căn chòi đã trở lại bình thường. Mấy bác cháu tiếp tục nói chuyện với nhau về những gì xảy ra trong trường, lão Hagrid thì khoe với bọn nhỏ về vườn bí đỏ khổng lồ của lão. Tom chắc rằng lão khổng lồ đã dùng bùa tăng trưởng (Engorgio) mới khiến đám bí ngô đạt được kích thước khủng khiếp như vậy.

Sau bữa tối, Tom và Harry phải lê thân dọc theo hành lang để đến văn phòng của lão Lockhart, Harry uể oải hỏng rồi. Nó thẫn thờ nói:

"Mình thà chùi đống đồ bạc ở phòng trưng bày hay là lau dọn sân Quidditch còn hơn làm việc này, Mấy chuyện đó ở nhà dị dượng mình cũng làm hoài mà. Chứ còn chuyện trả lời thư những người ái mộ thầy Lockhart… Quỷ thần ơi, ông ấy sẽ là cả một cơn ác mộng…"

Tom vổ lên vai Harry an ủi rồi cắn răng gõ cửa. Cánh cửa mở ra tức thì, giáo sư Lockhart tươi cười cúi xuống nhìn bọn nó:

"A! Đây rồi, mấy thằng láu cá! Vào đi."

Trong phòng thắp rất nhiều nến, chiếu sáng choang vô số ảnh đóng khung của thầy Lockhart treo kín những bức tường. Một số ảnh thậm chí đã được thầy ký tên vào. Một đống lớn những tấm ảnh khác đang nằm trên bàn. Tom tê dại cả da đầu khi nhìn chồng thư cao như núi đó, đó là lượng công việc tối nay của bọn nó sao?

Buổi cấm túc đúng là một cực hình, Harry phải ghi địa chỉ cho những bức thư hồi âm cho người hâm mộ của ổng trong khi đó công việc của Tom là lựa ra những bức thư quan trọng để đưa cho giáo sư xem. Giáo sư Lockhart nói đây là công việc đặc biệt dành cho nó - người hâm mộ số một của ổng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Harry thì đã ghi đến đau nhức cả tay còn Ron thì sớm choáng đầu hoa mắt khi đọc những bức thư đó. Thằng bé đã chuyển từ việc mắc ói khi đọc những dòng tâng bốc lên tận mây xanh sang hoàn toàn vô cảm khi làm công việc này,

Bỗng nhiên tụi nó nghe một cái gì đó. Một cái gì đó khác biệt hẳn tiếng xì xèo của những cây đèn cầy cháy lụi và tiếng bô lô ba la của giáo sư Lockhart về những người ái mộ ông ta.

Đó là một giọng nói, một giọng nữ già nua nhưng lạnh thấu đến xương tủy, một giọng nham hiểm lạnh băng hớp hồn người:

[Lại đây… lại gần tao… cho tao xé xác mày… cho tao băm vằm mày… cho tao giết mày.]

Cả Tom và Harry đều sững người. Trong khi Tom trầm mặc lại thì Harry nói to: "Cái gì vậy?".

Thầy Lockhart nói:

"Thầy biết! Sáu tháng liền đứng đầu danh mục sách bán chạy nhất! Đúng là phá vỡ mọi kỷ lục!"

Tom lo lắng nhìn chung quanh phòng, không còn nghi ngờ gì nữa, xà quái đã tỉnh lại, phòng chứa bí mật đã mở ra. Giọng nói vừa nãy chắc hẳn là của cụ tổ nhà Pearl. Có thể thấy được rằng tính tình của cụ không được tốt cho lắm. Tom hi vọng rằng cuộc hẹn tối nay giữa nó với cụ không có chuyện gì xảy ra.