Chương 29: Tranh chấp ở sân Quidditch

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 29: Tranh chấp ở sân Quidditch

Chương 29: Tranh chấp ở sân Quidditch

Chương 29: Tranh chấp ở sân Quidditch

Khi vừa mới đến sân Quidditch thì Tom thấy cầu thủ của cả hai đội thuộc về hai học viện Slytherin và Gryffindor đang dàn hàng ngang mà kênh nhau ở giữa sân. Hình như bọn họ đang xảy ra tranh chấp thì phải? Ở bên cạnh thì có một mớ người đang vây xem, Ron và Hermione đã đứng ở nơi đó.

Thằng bé thấy vậy liền chạy lại gần để mà hóng hớt, nó lướt nhìn qua đội Quidditch của học viện Slytherin rồi học viện Gryffindor, cuối cùng ánh mắt của Tom dừng lại trên người của Harry, nó lên tiếng hỏi thằng bạn của mình:

"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy Harry? Không phải sáng nay cậu nói là đến phiên học viện Gryffindor bao sân bóng sao? Bọn họ làm gì ở đây?"

Marcus Flint, đội trưởng của đội Quidditch nhà Slytherin, vóc dáng của anh ấy trông còn bự con hơn anh Wood nữa. Bằng cái nhìn đầy xảo quyệt, hắn ta vỗ vai Tom mà nói: "Xem ai đây, không phải là thằng con nuôi quý hoá của viện trưởng đây sao? Bọn tao có giấy phép đặc biệt của giáo sư Snape ký cho phép dùng sân này sáng nay đây, có thắc mắc gì sao?."

Tên đó quơ quơ tờ giấy đang cầm trên tay và đọc to: "Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội"

"Tụi bây có tầm thủ mới hả?" Anh Wood bị phân tâm, hỏi ngay.

Với nụ cười không thể nào đáng ghét hơn được nữa, thằng Flint trịnh trọng giới thiệu:

"Để tao giới thiệu với bọn mày, tầm thủ mới học viện Slytherin, Draco Malfoy! Và còn điều này nữa, ngài Malfoy còn tốt bụng mà tài trợ một món quà tuyệt vời cho đội Slytherin."

Tất cả bảy cầu thủ của đội Slytherin đồng loạt giơ cao câu chổi của chúng. Bảy cán chổi hàng hiệu mới toanh cực kỳ bóng loáng và bảy bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai trước mũi bọn Gryffindor.

Tom cảm thấy bác Lucius của nó thật là biết chơi, bảy cây Nimbus 2001 thì chắc cũng phải tiêu tốn cả ngàn Galleon chứ không phải ít ỏi gì, mà điều này chỉ là để Draco có thể thuận lợi tiến vào đội Quidditch mà thôi. Đúng là dân có tiền có khác, đồng Galleon đối với bác ấy chỉ là con số mà thôi.

Thằng Theodore Nott không biết ở đâu ra mà dùng âm dương quái khí châm chọc: "Tao tin là nó bỏ xa lắc loại 2000 cũ, hơn đủ điều… Còn như mấy cây Cleansweep cũ mèm, thì chỉ đáng đem quét ván."

Cả đội Gryffindor đều trầm mặc lại, căm tức mà nhìn thằng Nott, bọn họ vô cùng rõ ràng bảy cái chổi mới này có thể mang cho đội Slytherin lợi thế lớn đến dường nào. Mấy cây Cleansweep mà đội tuyển Gryffindor đang dùng còn không có thể đạt đến một nửa tốc độ của người ta thì làm sao mà đánh chứ, chỉ có thể bay phía sau hít bụi mà thôi.

Thằng nhóc này từ đợt cá cược lần trước vẫn không có mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Tom. Không biết là thời gian đã lâu nên nó quên mất sự xấu hổ đó hay là có chỗ dựa nào khác cho nên bây giờ nó mới trở nên vênh váo như vậy. Tom lạnh giọng hỏi: "Mày làm gì ở đây, thằng kia?"

"Vậy mày làm gì ở đây? Sân Quidditch này đâu có phải là sân sau của nhà của mày đâu. À tao suýt tí nữa thìquên mất. Có người dùng thủ đoạn bẩn thỉu để trở thành con nuôi của một vị giáo sư mà. Cho nên thằng đó liền xem Hogwarts như sân sau nhà minh." Thằng Nott nói xong thì đám cầu thủ nhà Slytherin phá lên mà cười hô hố.

Tom tức giận mà quát: "Mày nói ai hả?"

"Tao nói mày đó, thằng máu bùn bẩn thỉu. Đừng có tưởng đu bám vào viện trưởng thì tao sẽ sơ mày." Thằng Nott vênh cái mặt mà nhìn Tom trông đáng ghét vô cùng.

"MÀY DÁM!" Lần này Tom thực sự nổi khùng lên. Trước khi mọi người kịp phản ứng, nó lấy đũa phép của mình ra mà chỉ vào thằng đáng ghét trước mặt.

"Petrificus Totalus!"

Hai cánh tay của thằng Nott lập tức dính chặt vô hông, hai chân thì xoắn vào nhau, toàn thân cứng đờ. Nó đứng đong đưa tại chỗ, rồi ngã lăn quay, mặt úp xuống sàn, ngay đơ như tấm ván.

"Để xem bây giờ tao phải làm gì với mày đây. Tao biết một câu thần chú có thể tạo ra vết thương không thể khép lại. Bây giờ tao thử dùng nó cắt lỗ tai của mày thì như thế nào? Hay là tao dùng bùa đó vẽ lên mặt mày? Nott, mày thích cái nào hơn?"

Tom dùng chất giọng lạnh như băng mà nói. Thằng bé không nhận ra rằng mọi người ở đây đều đang sợ hãi mà nhìn nó. Hôm nay biểu hiện của thằng nhỏ khác hẳn với thường ngày.

Tom dùng chân đá thằng Nott khiến cho nó phải nằm ngửa ra, rồi thằng bé dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn xuống. Lúc này chỉ có thằng Nott là có thể thấy được đôi mắt màu xanh lam của Tom đã chuyển sang màu đỏ tươi từ khi nào.

"Đáng chết, mày làm sao dám...... Flipendo" Một học sinh lớp trên nhà Slytherin không chịu được cảnh này, rút ra đũa phép mà niệm một đạo ác chú về phía Tom.

"Protego!"

Như một phản xạ có điều kiện, thằng bé thuần thục mà dùng bùa khiên phản xạ lại đạo ma chú. Khiến cho thằng đánh lén kia bị hất văng ra xa.

Tom dùng đôi mắt đã chuyển về nhan sắc bình thường của nó liếc qua bọn học sinh học viện Slytherin. Lúc này thì hầu như ai cũng đã cầm sẵn đũa phép trên tay mà chỉ vào thằng bé. Bằng một giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, nó lên tiếng:

"Đánh lén? Đúng là âm hiểm rắn độc mà. Chúng mày cũng muốn lên à? Tới cùng lúc luôn đi."

Giọng điệu không coi ai ra gì của Tom đã chọc giận hầu như mọi học sinh Slytherin ở đây. Thế là bọn nó gầm lên giận dữ và có hơn mười đạo ma chú đủ mọi màu sắc đồng loạt bay về phía thằng bé:

"Là do mày muốn đấy nhé!" Chết đi!"

"Locomotor Wibbly!"

"Furnunculus!"

"Relashio!"

"Densaugeo!"



Không biết là bị hành động của Tom dọa sợ hay là không nghĩ đến tụi học sinh nhà Slytherin lại dám đột ngột động thủ. Đám học sinh nhà Gryffindor thì bị chậm một nhịp. Khi bọn họ kịp phản ứng rút ra đũa phép thì ma chú từ tụi Slytherin đã phát ra từ lâu..

"Tom!" Mấy đứa bạn của nó thét lên đầy lo lắng khi nhìn thấy một đám ma chú bao vây lấy Tom. Nhưng rất nhanh bọn họ đều ngẩn người trước những gì diễn ra ở trước mắt.

Tuy hầu hết đều là các trò đùa dai ma chú nhưng chịu một tá ác chú trúng người thì cũng không dễ chịu gì. Nên nhớ rằng cuộc tập huấn hồi hè của Tom cũng không phải là để làm cảnh. Thằng bé chuyển động uyển chuyển như đang múa để mà tránh né mấy đạo ma chú này.

Nhưng đối diện chính là đội Quidditch của học viện Slytherin a. Việc hợp tác hành động đã ăn sâu vào tiềm thức của bọn họ rồi. Cho nên có 5 đạo ma chú hướng về phía góc chết của thằng bé bay tới, phong toả mọi khoả trống để né tránh của nó. Không còn cách nào khác, Tom phải dùng toàn lực để mà phòng thủ.

"Protego Duo!"

Một lớp lá chắn xuất hiện trước mặt thằng bé, lớp lá chắn này phản xạ tất cả mọi ma chú va vào nó. Tuy mấy ma chú này cường độ cũng không mạnh lắm, nhưng số lượng nhiều a. Lớp lá chắn này chấn động mãnh liệt khi mấy đạo va chú va vào nó khiến cho Tom phải liên tục rót ma lực vào để mà duy trì nó.

Cho dù như thế thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớp lá chắn xung quanh Tom cũng đã lung lay sắp đổ, ma lực của Tom cũng bị hao tổn một mảng lớn. Như thế là đủ biết là nó đã chọc giận tụi Slytherin đến mức nào.

Nhưng những ma chú này phản xạ đi đâu? Hiển nhiên là về chủ nhân của bọn nó rồi. Và thế là tất cả những ai dám phát động ma chú tấn công Tom đều chịu xui xẻo, bị ma chú của mình đánh trúng. Có người thì hai chân run rẩy không thôi, còn có người mặt mọc đầy mụn mủ.

"Phế vật! Không phục thì làm lại" Tom lại một lần nữa kiêu ngạo lên tiếng.

Bọn nhà Slytherin căm tức mà nhìn Tom nhưng bọn nó cũng không dám phát động đợt công kích thứ hai, lần thảm bại vừa rồi còn ở ngay trước mặt cả bọn.

"Đồ nhát như thỏ đế!"

Tom mắng một câu cho đã thèm rồi quay sang tụi Harry đang sững sờ đứng tại chỗ. Tụi nó còn đang kinh ngạc trước đợt biểu diễn vừa rồi của thằng bé. Tom bẻn lẻn cười, gãi gãi đầu mà nói một cách vô tội nhất có thể, bộ dáng kiêu ngạo hồi nãy đã hoàn toàn biến mất:

"Mọi người cùng làm chứng cho mình, nếu các giáo sư có hỏi thì nói là bọn họ tấn công trước, mình chỉ là bị động phòng thủ mà thôi."

"Vậy thì trò Nott thì trò tính giải thích làm sao?"

Một giọng nữ lạnh băng vang lên từ phía sau lưng nó. Tom theo phản xạ mà trả lời: "Thằng Nott nó mắng mình là máu bùn trước mà, các cậu cũng nghe rồi đó … Khoan đã … Đây là giọng của ai?"

Tom như một người máy lâu ngày chưa tra dầu mỡ, bị rỉ sét mà chậm rãi quay đầu lại. Đứng ở đằng sau nó chính là giáo sư McGonagall đang trong trạng thái tức điên, đứng bên cạnh bà chính là cha nuôi của nó. Lúc này ông đang nghiền ngẫm mà nhìn nó.

"Giáo sư McGonagall … Giáo sư Snape … Buổi sáng tốt lành."