Chương 28: Cụ tổ của Pearl

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 28: Cụ tổ của Pearl

Chương 28: Cụ tổ của Pearl

Chương 28: Cụ tổ của Pearl

Những ngày tiếp theo Tom tiếp tục chúi mũi vào những quyển sách của nó trong khi Harry thì khổ rồi. Thằng bạn của Tom phải tốn phần lớn thời gian để mà tránh gặp mặt giáo sư Lockhart mỗi khi bắt gặp thầy trên hành lang.

Nhưng tránh mặt lão Lockhart khó một thì tránh mặt Colin Creevey thì khó mười. Đặc biệt là khi thằng nhóc đó nhận ra mình vẫn chưa xin được chữ ký của Harry. Không biết từ tay ai mà Colin có được thời khoá biểu của Harry. Cho nên một ngày Harry phải đáp không ít hơn 5 lần câu chào "Anh Harry khoẻ không?" của thằng nhóc.

Vào buổi sáng thứ bảy, trong khi đang ngủ nướng trên giường thì nó nghe thấy giọng anh Wood - đội trưởng đội Quidditch của học viện Gryffindor vang lên:

"Đi tập Quidditch! Mau lên!"

"Có chuyện gì vậy?" Tom hỏi bằng một giọng ngái ngủ. Thằng bé vừa mới chợp mắt một xíu do tối hôm qua thức quá khuya đọc sách, cho nên sáng nay nó tính ngủ bù.

"Không có gì. Anh đang kêu Harry dậy đi tập Quidditch. Em ngủ tiếp đi Tom."

Nghe vậy Tom tiếp tục chìm vào trong ổ chăn, bên tai nó vang lên tiếng Harry rên rỉ:

"Anh Oliver! Mới rạng sáng mà!"

"Đúng vậy!"

"Đây là một phần trong chương trình luyện…"

Anh Wood tiếp theo nói điều gì đó mà Tom nghe không rõ. Sau đó thì tiếng sột soạng vang lên trong phòng. Nó ậm ừ mà đáp lại khi nghe Harry nói:

"Mình đi đây."

Khi Tom tỉnh dậy một lần nữa thì đã gần mười giờ trưa. Trong phòng đã không còn ai khác ngoài nó cả. Trên bàn ngoài bức thư ngắn nguêch ngoạch mà Harry để lại còn có bữa sáng là vài lát bánh mì nướng được trét mứt thơm phức mà Ron đã chuẩn bị cho nó. Vậy là Tom khỏi cần phải xuống nhà bếp để mà kiếm đồ ăn sáng rồi.

Để cho bữa sáng thêm phần hoàn chỉnh, Tom quyết định tự thưởng cho mình một ly trà sữa thơm phức. Từ quyển sách vừa mới đọc, thằng bé phát hiện ra một món đồ uống mới là trà sữa trân châu. Không biết các gia tinh có biết làm món đồ uống này không nhỉ?

Hiện giờ trong phòng không có ai, Tom không ngại sử dụng đặc quyền của mình. Nó lấy ra đũa phép gõ một chút lên bàn. Một tiếng crack vang lên, Skylock xuất hiện. Con gia tinh có vẻ vô cùng vui mừng khi được Tom triệu tới.

"Skylock rất hân hạnh được phục vụ cậu Snape. Cậu có yêu cầu chi?"

"Cậu có biết món trà sữa trân châu không Skylock?"

"Trà sữa trân châu? Có phải là loại trà xanh hoặc trà đen được pha với đường, sữa và nhiều hương liệu khác nhau. Đặc biệt là bên trong có các hạt sắn nho nhỏ nằm dưới đáy cốc. Có một con gia tinh từ phương đông trở về đã chỉ cho Skylock cách làm món này." Con gia tinh nghi hoặc hỏi.

Tom gật đầu xác nhận: "Chính xác! Chính là loại thức uống này! Cậu pha cho mình một ly nha, thật nhiều đá. Cám ơn!"
"Vâng, thưa cậu."

Một tiếng crack nữa vang lên và con gia tinh biến mất. Trong khi chờ đợi món đồ uống của mình, Tom tiến vào nhà vệ sinh thay đồ, tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân.

Khi nó từ nhà tắm bước ra thì trên bàn đã xuất hiện một ly thuỷ tinh trong suốt chứa một chất lỏng có màu trắng hơi ngả sang vàng, có một lớp bọt màu trắng phủ trên mặt ly, còn ở dưới đáy có các hạt màu nâu trong suốt to khoảng 0.2 inch. Các hạt này có thể được hút lên bằng một cái ống hút to ngoại cỡ đã được cắm sẵn.

Tom thử hút một ngụm. Tràn ngập trong khoang miệng nó là một vị ngọt ngào mát lạnh, thơm mùi trà, béo vị sữa, lớp bọt trắng trên bề mặt chính là kem phô mai mặn mặn và béo ngậy. Rất ngon khi kết hợp với những hạt trân châu sần sật nằm ở dưới đáy ly. Tom yêu món đồ uống này.

Tom kéo cái ghế dựa của mình ra cạnh cửa sổ rồi biến nó thành cái ghế hạt xốp mà thằng bé đã biến ra ngày hôm qua rồi nằm lên đó, giải quyết bữa sáng của mình. Tom thích ý một tay cầm sách, một tay cầm ly trà sữa mà tận hưởng buổi sáng của mình.

Bữa ăn sáng cứ như thế thích ý trôi vào bụng To, khi thằng bé chuẩn bị xuống sân Quidditch để tìm đám bạn thì con rắn nhỏ rốt cuộc trở về sau nhiều ngày mất tích.

[Cậu có nhớ mình không Tom?] Vừa mới đi chơi đã trở về, con rắn nhỏ liền bắt đầu làm nũng. Nó uốn éo bò lên người của thằng bé.

Tom mang con rắn nhỏ đặt lên bàn, dùng giọng điệu nghiêm khắc mà nói: [Mấy ngày nay cậu đi đâu thế? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu đến chừng nào không?]

[Có phải mình muốn biến mất như vậy đâu. Tại cụ tổ của mình vừa mới tỉnh dậy cho nên mình phải đi hỏi thăm sức khỏe của cụ ấy.] Pearl vừa lấy đầu dụi dụi vào tay Tom vừa nói.

Không hiểu sao mà thằng bé cảm thấy bồn chồn khi nghe nói Pearl có cụ tổ, nó ngạc nhiên mà hỏi: [Cụ tổ của cậu?]

[Mình cũng mới biết gần đây thôi. Hôm bữa mình đang chơi với Fawkes trong phòng thì nghe được tiếng của cụ. Cụ ấy vừa mới tỉnh dậy ngửi được mùi liền biết ngay mình là con cháu của cụ.]

[Fawkes? Cậu quen với Fawkes à?]

[Bọn mình mới kết bạn gần đây thôi. Ai kêu cậu cứ bỏ lại mình một mình trong phòng làm chi!]

Tom vuốt dọc theo sống lưng của con rắn nhỏ khiến cho nó nó sảng khoái vô cùng. Vừa vuốt ve, thằng bé vừa hỏi: [Cho mình xin lỗi mà. Với lại cụ tổ của cậu thường hay ngủ đông à? Chắc cụ ấy lớn lắm nhỉ?]

[Đúng rồi … Chỗ đó đó … Cụ tổ nhà mình lớn lắm, dài đến hơn 60 feet cơ, còn to hơn căn phòng này nhiều. Không biết đến chừng nào mình mới lớn được như cụ. Cụ già lắm rồi nhưng vẫn còn khoẻ chán. Hôm qua mình thấy cụ vung đuôi một cái là đập nát ngay một hòn đá bự chảng… Mạnh hơn xíu nữa đi Tom! Bình thường thị cụ ngủ say ở sâu phía dưới nơi này nhưng không biết vì sao lại tỉnh dậy…. Sao cậu dừng lại rồi?"

Con rắn nhỏ luyên thuyên khoe với Tom về cụ tổ của nó mà không hề để ý rằng sắc mặt thằng bé đang dần thay đổi. Sắc mặt nó trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.

Một con rắn khổng lồ dài đến 60 feet, ngủ say ở phía dưới Hogwarts có nghe quen không? Đích thị chính là Basilisk chứ không còn tồn tại nào khác ở đây được. Và Pearl chính là hậu duệ không biết bao nhiêu đời của nó. Và điều quan trọng nhất chính là con mãng xà của Slytherin đã thức tỉnh - phòng chứa bí mật đã một lần nữa được mở ra sau hơn 50 năm đóng kín.

Thằng bé bỏ con rắn nhỏ xuống bàn mà lao vào lục tung rương hành lý của nó. Ở dưới đáy rương, được bảo vệ bằng rất nhiều câu thần chú, một quyển sổ nho nhỏ màu đen vẫn yên vị ở vị trí cũ. Điều này khiến cho Tom nghi hoặc không thôi. Quyển nhật ký còn ở đây thì ai đã mở ra phòng chứa bí mật?

Hay đây là quyển nhật ký giả? Không thể nào! Nó đã chính mắt thấy bác Lucius bỏ quyển nhật ký này vào cái vạc của Ginny. Phía trên còn viết tên Tom Riddle đâu, làm sao mà là hàng giả được.

[Cậu sao vậy Tom?] Pearl nghi hoặc hỏi.

Tom cất quyển nhật ký vào trước ngực của mình. Nó cần phải tìm chỗ khác để mà giấu quyển nhật ký thôi. Thằng bé cảm thấy rằng để dưới rương hành lý không còn an toàn nữa. Xong xuôi, nó mới trả lời con rắn nhỏ. [Không có gì. Pearl này, mình muốn gặp mặt cụ tổ của cậu một lần có được không vậy?]

[Đúng lúc vậy, cụ tổ của mình đêm nay cũng muốn gặp cậu.] Con rắn nhỏ vui sướng trả lời.