Chương 23: Ngày đầu tiên nhập học (1)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 23: Ngày đầu tiên nhập học (1)

Chương 23: Ngày đầu tiên nhập học (1)

Chương 23: Ngày đầu tiên nhập học (1)

Sau khi đã đánh chén no nê, cả bọn nối đuôi nhau trở về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor. Từ miệng của anh Percy, tụi nó biết được khẩu lệnh mới để tiến vào phòng là: "Wattlebird".

Trong khi đang lê bước về phía phòng ngủ của mình, Tom bị Hermione gọi lại:

"Tom! Cậu chờ mình một chút. Ba của mình nhờ mình chuyển cho cậu mấy quyển sách. Mình để chúng nó ở trong rương đồ."

Nói xong nhỏ một mạch chạy về phòng ngủ của mình, để lại Tom đứng một mình giữa phòng sinh hoạt chung dưới ánh nhìn đầy trêu chọc của lũ bạn. Tuy nhiên rất nhanh Hermione khệ nệ mà trở lại cùng với một chồng sách tầm hai mươi quyển trên tay. Nhỏ thả chồng sách đó trước mặt Tom một cái rầm mà nói:

"Đây, sách của cậu đây. Cậu có thể cho mình mượn mấy quyển để đọc không?"

"Đương nhiên là được, cậu thích cuốn nào, có thể tùy tiện cầm đi xem." Tom lập tức đáp ứng yêu cầu của nhỏ bạn mà không suy nghĩ gì cả. Có những quyển sách này thì nó đã có thể bắt đầu công cuộc nghiên cứu của mình.

Ron tò mò mà cầm một quyển sách lên coi. Chỉ với cái tiêu đề《In the Palaces of Memory: How We Build the Worlds Inside Our Heads⟫ đã khiến cho thằng bé từ bỏ suy nghĩ của mình. Nó nghi hoặc hỏi Tom:

"Cậu đọc mấy quyển sách này để làm gì vậy?"

"Bí mật!" Tom cười mà trả lời, trừ quyển mà Hermione mượn đọc, nó ôm tất cả về phía phòng ngủ của mình. Nó đặt đống sách này phía trên quyển nhật ký, bảo đảm sẽ không ai rảnh đến mức đụng vào nó.

Thằng bé lấy đại một cuốn sách đem lên giường mà đọc. Nhưng do bụng căng thì mắt híp, với lại nội dung của mớ sách này thật sự cũng không hấp dẫn gì cho cam. Mấy bức hình cứ đứng yên không động đậy một chút nào làm Tom càng thêm nhàm chán, cho nên nó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tom thức dậy từ rất sớm để mà tận hưởng bữa sáng đầu tiên của nó từ khi trở về Hogwarts. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa mà Tom thấy còn trong xanh hơn thường ngày.

Khi Tom đến đại sảnh đường thì Hermione đã ngồi ở đó từ bao giờ. Cô bé đang đọc quyển 《 Voyages with Vampires 》một cách say sưa. Bìa quyển sách được cô bé để tựa lên vại sữa trên bàn.

Thằng bé nhiệt tình chào hỏi cô phù thủy nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh. Tuy vậy nó chỉ nhận được câu ậm ừ đáp lại từ nhỏ bạn. Nhìn bộ dạng u mê của Hermione thì Tom cũng bó tay, có lẽ chỉ chờ đến khi tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên thì nhỏ mới tỉnh ngộ lại được.

Trái với bộ dạng thần thanh khí sảng của Tom, Harry và Ron lại có chút thất thần. Cho đến khi Neville chào hỏi thì bọn họ mới ứng phó đáp lại một câu. Neville nói:

"Thư sắp tới rồi. Mình đang trông bà mình gửi tới những thứ mà mình đã bỏ quên."

Thằng bé vừa dứt tiếng thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu bọn trẻ. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kiện xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo.

Chúng nó không có lái xe bay đến Hogwarts cho nên bữa sáng nay vô cùng yên bình, không có phong thư sấm từ bà Weasley. Cây liễu roi cũng không bị sức mẻ gì, dẫn đến giáo sư Sprout không cần trị thương cho cây cổ thụ. Như vậy thì không có cơ hội để mà giáo sư Lockhart khoe khoan dẫn đến hôm nay giáo sư Sprout vẫn như cũ là bộ dáng ôn hoà như mọi khi.

Tuy nhiên có lẽ là Tom suy nghĩ nhiều, bởi vì đứng ở bên cạnh cửa nhà kính số 3 mà bọn nó sẽ được học hôm nay chính là một thân ảnh hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam đang đứng sẵn ở đó.

Tươi cười với đám đông học sinh đang tụ tập, Gilderoy Lockhart nói to: " Chào các trò! Thầy vừa mới kiểm tra một vòng nhà kính của trường, xem xét tình trạng của mấy cái cây. Nhưng mà thầy chẳng muốn các trò nghĩ là thầy giỏi môn Thảo dược học hơn cô ấy đâu nhé! Chẳng qua thầy tình cờ được gặp gỡ nhiều chủng loại thực vật độc đáo trong những chuyến đi của thầy."

Giáo sư Sprout khó chịu lộ rõ trên mặt, cô lấy một chiếc chìa khoá to tướng vẫn luôn được cô đeo trên thắt lưng để mà mở cửa. Một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà từ bên trong cánh cửa bay ra xộc vào mũi bọn nhỏ.

Tuy nhiên, khi Harry muốn cùng đám bạn tiến vào thì bàn tay nó bị Lockhart túm lại."Giáo sư Sprout, trò Potter trễ vài phút chắc giáo sư không phiền lòng chứ?"

Hiển nhiên là giáo sư Sprout cực kỳ phiền lòng rồi, chỉ cần nhìn bản mặt cau có có của cô là đủ biết. Tuy vậy giáo sư Lockhart vẫn đóng sập cửa nhà kính ngay trước mặt cô mà nói:

"Được phép rồi nhé!"

Thế là Harry với vẻ mặt mộng bức mà bị giáo sư Lockhart lôi đi.

Những người khác thì nhanh chóng vào chỗ của mình,Giáo sư Sprout thì đứng đằng sau một cái băng dài kê trên giá đỡ đặt ở giữa nhà kính. Trên băng bày khoảng hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu. Chờ vẫn còn đang trong tình trạng hoang mang Harry về chỗ của mình, cầm trong tay một ít đồ bịt tai, cô nói:

"Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Mandrake Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Mandrake?"

Mọi người đều nhìn về phía Hermione, chờ câu trả lời của cô bé. Và không ngoài dự kiến của mọi người, bàn tay của Hermione giơ lên cao và nhanh hơn hết thảy.

Tom nhàm chán mà nhìn cuộc đối đáp giữa giáo sư Sprout và Hermione, mấy thứ này nó đã biết từ lâu. Tâm trí của thằng bé bây giờ toàn bộ thuộc về mấy quyển sách mà Hermione đã đưa cho nó vào tối hôm qua.

"Cậu đang làm gì đó Tom? Mọi người đang chờ cậu kìa." Harry uýnh nhẹ cùi chỏ vào be sườn của nó. Thằng bé ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang nhìn mình, trên tai ai cũng có một cặp mũ bịt tai cả. Và ở sau lưng giáo sư Sprout chỉ còn duy nhất một cặp mũ bịt tai màu hồng xù lông. Cô trực tiếp đưa cặp bịt tai đó cho thằng nhỏ mà nói:

"Mang lên đi! Khi nào cô bảo các trò mang vào thì các trò phải nút chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu… Mang mũ bịt tai!"

Tom nhanh chóng làm theo hiệu lệnh của giáo sư, lập tức mọi âm thanh đều biến mất. Nói xong lý luận tri thức, tự nhiên bắt đầu tiến vào thực tế thao tác, giáo sư Sprout tự mình làm mẫu, cô xắn tay áo, bắt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh, dùng sức đem nó rút ra tới.

Rễ của Mandrake có hình dáng của một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.

Neville đột nhiên hôn mê bất tỉnh, không biết là do đeo đồ bịt tai không kín hay là bị kinh hách quá độ nữa.

Sau đó, Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.

"Ở đây có hàng đống chậu… Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha… Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!" Cô bắt đầu phân phó cho tụi học sinh tự mình động thủ