Chương 20: Bay đến Hogwarts?

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 20: Bay đến Hogwarts?

Chương 20: Bay đến Hogwarts?

Chương 20: Bay đến Hogwarts?

Ron ngay ngốc mà nói: "Xong rồi, xe lửa đã chạy rồi. Biết làm sao đây nếu ba mẹ không kịp quay ra với tụi mình? Hai cậu có đồng xu Muggle nào không?"

Harry cười khan: "Gia đình Dursley đã không cho mình tới một xu tiền suốt sáu năm nay rồi."

"Mình cũng không có xu nào dính túi cả. Mình đổi hết với bác Granger rồi. Chỉ còn toàn là tiền phù thủy mà thôi." Tom lắc đầu trả lời câu hỏi của Ron. Nó giữ tiền Muggle để làm gì cơ chứ, nó có ai để mà liên lạc ở thế Muggle đâu..

Ron đã trở nên vô cùng lo lắng. Nhất là khi mọi ánh mắt vẫn còn đang đổ dồn về phía bọn nó,chủ yếu là tại vì con cú Hedwig cứ ca cẩm mãi không thôi và cả con rắn nhỏ Pearls, nó cứ ló đầu ra từ cổ áo của Tom mà ngó nhìn xung quanh. Thằng bé khẩn trương nhìn bốn phía mà nói: "Tụi mình sẽ làm gì đây bây giờ? Mình không biết chừng nào ba mẹ mới quay lại để đón tụi mình."

Harry nói: "Mình thấy tốt nhất là tụi mình ra đợi ngoài xe hơi. Đứng đây chỉ tổ gây thêm sự chú ý tò…"

Ánh sáng bỗng nhiên lóe lên trong mắt Ron:"Harry! Tom! Chiếc xe hơi! Chiếc xe hơi đó đã được ba của mình cải tiến, nó có thể bay được chúng mình có thể lái xe bay đến Hogwarts!"

"Chiếc xe đó có thể bay được hả?" Harry ngạc nhiên mà hỏi.

Ron tự hào mà khoe với hai thằng bạn: "Đương nhiên là nó có thể bay được rồi. Hai anh Fred và George đã lén bay rất nhiều lần rồi, hồi hè hai ảnh còn định chở mình đi đón cậu nữa kia."

"Nhưng mình tưởng…." Harry có điểm do dự mà trả lời, nhưng từ ngữ khí của thằng bạn, Tom dám cá rằng thằng bạn rất muốn lái thử chiếc xe bay này. Nó không chút do dự dập tắt ý nghĩ điên cuồng của hai đứa.

"Không được! Tuyệt đối không được! Mình không nghĩ đó là cách hay để đến Hogwarts." Tom lắc đầu nguầy nguậy.

Ron vẫn cố thuyết phục hai thằng bạn cùng nó lái xe bay đến Hogwarts. Như vậy thì siêu oách không phải sao? Nhiều năm về sau sẽ còn có người nhắc đến chuyện này. "Đến đây đi Tom! Tụi mình kẹt quá, đúng không? Và tụi mình phải đến trường, đúng không? Và ngay cả phù thủy vị thành niên cũng được phép xài phép thuật trong trường hợp thật sự khẩn cấp, như ghi trong điều thứ mười chín hay thứ mấy đó của bộ luật Giới hạn cái khỉ gì đó…"

"Ron, nếu trong đầu của cậu còn có thứ gọi là bộ não thì hãy dùng nó mà suy nghĩ một chút đi.Cậu đừng quên bác trai làm ở đâu, là SỞ DÙNG SAI CHẾ PHẨM MUGLER đó. Cậu mà bị nhìn thấy thì bác ấy sẽ như thế nào? Nếu mà ai đó phát hiện ra chính bác ấy là người phù phép chiếc xe thì … Thiệt tình, cậu có thể khiến bác ấy bị đuổi việc đó." Tom biết điểm yếu của Ron chính là gia đình của cậu ấy. Cho nên khi Tom càng nói thì thằng bạn của nó lại càng run rẩy dữ hơn. Dường như thằng bé chưa hề nghĩ đến điều này. Nó cúi gằm mặt của mình xuống đất, vành tai thì đỏ lên vì xấu hổ.

Ron cố mà cãi lại: "Chỉ cần bọn mình không bị người ta nhìn thấy …"

"Cậu tính cho mình từ đây đến Hogwarts cách nhau bao xa? Với lại cậu tính lái xe trong bao lâu? 5 giờ hay 6 giờ bay liên tục, liệu chiếc xe này có chịu được không? Cậu có thể đảm bảo cho mình suốt dọc đường cái xe này không xảy ra trục trặc gì sao? Nó mà gặp sự cố thì cậu tính làm sao? Còn nữa, cậu có dám tin rằng trong suốt 5,6 giờ bay sẽ không có bất kỳ Muggle nào nhìn thấy suốt thời gian đó không? Dùng thứ được đặt trang trí trên cổ của cậu mà suy nghĩ đi Ron, điều đó là bất khả thi. Chúng ta đi là giữa ban ngày ban mặt chứ có phải bay vào ban đêm đâu. Cuối cùng khi chiếc xe đột ngột lao xuống mắt đất cậu sẽ làm cái gì? La toáng lên à hay là cầu nguyện mong Merlin cứu giúp hả? Mình mà là bác gái sẽ không do dự gửi cho cậu một cái thư sấm khi biết cậu sẽ làm như vậy."

Ron chưa nói xong thì Tom đã bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi. Với mỗi câu hỏi mà nó đặt ra thì sắc mặt của thằng bạn lại trắng thêm một phần, cho đến câu hỏi cuối cùng được đưa ra thì thằng bé đã ngồi bệt xuống đất.

Tom vẫn chưa buông tha, nó quay sang nhìn đứa còn lại mà tiếp tục hỏi: "Còn cậu nữa, đó là cách mà cậu đền đáp ông bà Weasley sau những gì mà bọn họ đã làm cho chúng mình suốt mấy ngày qua sao? Cậu không cảm thấy chút mặt cảm tội lỗi nào với bọn họ à? Cậu nói cho mình biết đi Harry."

"MÌNH KHÔNG CÓ! CẬU ĐỪNG CÓ MÀ VU OAN GIÁ HỌA CHO MÌNH."

Harry hét toáng lên cãi lại, nhưng giọng của nó có chút run rẩy. Rõ ràng là thằng bé đang vừa giận vừa sợ. Nó giận là giận chính bản thân mình xém chút xíu nữa là gây ra đại họa, sợ là sợ viễn cảnh mà Tom vừa mới vẽ ra. Nếu như ông Weasley mà bị đuổi việc bởi vì nó thì sao? Bụng dạ thằng bé đang cồn cào đầy mặc cảm tội lỗi. Harry yếu ớt hỏi: "Bây giờ thì bọn mình phải làm gì?"

"Chờ!" Tom nhìn qua hai đứa bạn rồi nói tiếp: "Tụi mình chỉ cần chờ cho đến khi ông bà Weasley quay lại mà tiếp bọn mình. Hai bác ấy lúc này có lẽ đã nhận ra bọn mình không thể vào sân ga được rồi. Chiếc xe còn đậu ngoài kia cho nên hai người bọn họ sẽ quay lại đây sớm thôi. Lúc đó bọn mình có thể dùng apparate, bột Floo hay bất cứ cách nào khác để trở lại Hogwarts mà không bị ai cản trở nữa hết."

"Không phải là cậu có con Hedwig sao Harry? Mau viết thư gửi cho giáo sư McGonagall để mà trình bày cho cô ấy những gì vừa mới xảy ra. Mình nghĩ cô ấy muốn biết rõ hơn về chuyện này." Tom chỉ vào chuồng cú đang nằm chễm chệ trên gương hành lý của thằng bạn mà nói.

Trong khi Harry chuẩn bị lấy giấy bút ra để mà cấp tốc viết một bức thư trình bày vấn đề cho giáo sư McGonagall thì Tom lại thở dài đầy ngao ngán. Có mấy đứa bạn không dài đầu óc thật là khiến cho người ta mệt mỏi. Tom không khỏi nhớ đến Hermione, nếu nhỏ mà có mặt ở nơi này thì thằng bé khỏe rồi. Cô phù thủy nhỏ luôn biết cách để mà trị hai thằng bạn của nó.

Cuộc cãi nhau của tụi nó càng khiến cho mọi người bu lại mà bàn tá. Đột nhiên có một nhóm người lạ mặt chạy lại bên cạnh tụi nó. Bọn họ rút ra đũa phép để mà giải tán đám đông.

"Obliviate!"

"Repello Muggletum!"

Đám đông cứ như thế mơ mơ màng màng mà giải tán. Bỏ lại mấy đứa nhỏ cùng đám người lạ mặt. Có người còn vừa đi còn nói nhỏ:

"Chúng ta đứng ở nơi này làm gì ấy nhỉ?"

"Cái cột đó có gì đẹp đâu mà nhìn không biết?"

"Nhưng thằng nhỏ tóc trắng cũng bảnh trai quá đi chứ." Một bà cô sồn sồn mắt sáng rực lên mà đứng lại nhìn Tom. Tội nghiệp Ron cùng Harry hoàn toàn bị bà cô đó xem như không thấy. Điều này khiến cho đám người kia không thể không bổ sung thêm vài đạo ma chú thì bà ta mới chịu rời khỏi nơi này.

Khi đám đông đã hoàn toàn giải tán, một người thanh niên mặc đồ đen tiến lên đứng trước mặt mà đặt câu hỏi đối với ba thằng bé.

"Thực xin lỗi. Có gì bất thường xảy ra ở nơi này sao? Bọn anh là nhân viên của bộ phụ trách nơi này. Mà lẽ ra giờ này mấy em phải đang ngồi lên xe lửa đi tới Hogwarts rồi chứ?"