Chương 19: Xuất phát

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 19: Xuất phát

Chương 19: Xuất phát


Chương 19: Xuất phát

"Có ai thấy cây bút lông ngỗng xơ của mẹ để ở đâu không?"

"Mặc áo cho đàn hoàng vô Ron!"

"Tránh ra George!"

"Ui da."

……

m thanh cứ mơ mơ hồ hồ vang lên bên tai Tom,điều này chứng tỏ buổi sáng nay trang trại Hang Sóc vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên thân thể Tom giống như đang bị thứ gì đó rất nặng đè lên vậy, nó muốn ngồi dậy nhưng không thể nào làm được.

Ý thức của thằng bé mười phần thanh tỉnh nhưng nó lại không thể khống chế được thân thể của mình. Càng là giãy giụa suy nghĩ muốn tỉnh lại thì nó lại càng có cảm giác chìm sâu xuống vũng bùn không cách nào thoát ra được.

Một phút, một giờ, một ngày … thời gian cứ như thế mà trôi qua mà Tom vẫn chưa thể nào tỉnh lại. Thằng bé vẫn như thế nằm bất động một chỗ.

Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc từ cánh tay nó truyền lại. Cảm giác đó từ từ theo cánh tay nó trườn lên, cuối cùng thì dừng ở trên mặt Tom. Một thứ gì đó ẩm ướt đang đưa qua đưa lại trên má nó khiến cho thằng bé phải rùng mình. Nó biết đây là thứ gì.

Đột nhiên cái thứ đang đè trên người Tom biến mất, thằng bé rốt cuộc cũng có thể mở to đôi mắt của mình ra. Thứ lành lạnh kia chính là con rắn nhỏ Pearl. Nó đang thè lưỡi mà liếm mặt của Tom.

[Rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại. Cậu làm cho mọi người lo lắng quá sức.] Con rắn nhỏ kích động nói.

"Cảm ơn cậu đã đánh thức mình, Pearl"

Vừa rồi mới bị bà Weasley mắng cho một trận vì còn ngậm miếng bánh mì nướng chạy tới chạy lui Ron thấy được Tom mở mắt ra, nó kêu to cho bà Weasley nghe thấy:

"Mẹ! Tom tỉnh rồi."

Lúc này thằng bé mới nhận ra mình đang nằm trong phòng khách của gia đình Weasley chứ không phải là trong căn phòng gác mái của Ron nữa. Tiếng bước chân dồn dập từ khắp nơi đổ về nơi này, cả gia đình Weasley đều bỏ hết công việc đang làm mà chạy đến bên cạnh quan tâm xen thằng bé có việc gì không.

"Con đây là?" Tom hoang mang hỏi. Trí nhớ của nó còn đang dừng lại ở đoạn vừa mới lên giường sau khi uống xong ly cacao nóng. Thằng bé không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì cả.

Bà Weasley ân cần ngồi xuống bên cạnh, vừa kiểm tra tình trạng của nó vừa nói: "Không có gì đâu cục cưng, tối hôm qua con chỉ gặp ác mộng mà thôi."

"Ác mộng?"

Tom vừa mới nói xong thì đầu nó đau dữ dội. Từng hình ảnh của giấc mơ đêm qua hiện lên trước mắt thằng bé. Tom xém chút nữa thì hét toáng lên nhưng bị nó sinh sinh nhịn xuống. Thấy sắc mặt thằng bé bỗng nhiên trắng bệch, bà Weasley lo lắng hỏi:

"Sao vậy cục cưng? Cục cưng thấy không khỏe chỗ nào thì nói cho bác biết."

"Con không có việc gì. Do hồi nãy ngồi dậy quá nhanh nên thiếu máu lên não một chút thôi." Tom lấp liếm trả lời. Thằng bé không thể nào nói được với gia đình Weasley là vừa rồi nó vừa mới thấy tất cả mọi người chết hết không phải sao? Với lại tối hôm qua thằng bé đã xém phá hủy cả trang trại Hang Sóc, cho tới bây giờ nó cảm thấy vô cùng ân hận vì điều này.

Bà Weasley thở ra một hơi. "Không có việc gì là tốt rồi. Nếu con có chuyện gì thì hai bác làm sao có mặt mũi mà gặp cụ Dumbledore và Severus đây. Vừa nãy hai bác còn tính đem con trực tiếp đến Hogwarts giao cho cụ Dumbledore nửa kia."

"Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng." Tom gãi gãi đầu xấu hổ mà nói.

Bà Weasley gạc tay nó mà nói: "Lỗi liếc gì ở đây. Cháu ở nơi này mà gặp chuyện là trách nhiệm của hai bác chứ, với lại hai bác cũng coi cháu như người nhà mà." Điều này khiến cho thằng bé xúc động vô cùng.

"Được rồi, nếu cháu không có chuyện gì thì mau làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mọi người ra sân ga, chúng ta sắp trễ xe lửa rồi đó." Bà Weasley đứng dậy mà phân phó.

Thế là Tom nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi cùng tham gia cùng với gia đình Weasley chạy tới chạy lui bận rộn chuẩn bị hành lý để quay lại Hogwarts. Tuy nhiên cho dù là sau khi ông Weasley nổ máy xe thì việc này cũng chưa kết thúc. Ông đã phải quay về ba lần vì mọi người cứ để quên đồ miết. Lần đầu là do George quên chùm pháo hoa bung xòe của mình. Lần thứ hai là do Fred để quên cây đũa phép ở nhà, còn lần thứ ba là do Ginny để quên quyển nhật ký. Nghe tới chuyện này Tom không khỏi lo lắng mà muốn kiểm tra lại thứ ở dưới đáy rương hành lý có còn hay không?

Chờ cho đến khi Ginny leo lên xe thì chiếc xe ngay lập tức phóng đi trong trễ tràng trong khi mọi người sốt ruột đến phát điên lên được. Chờ cho đến khi chiếc xe đến nhà ga King's Cross thì chỉ còn 15' nữa là tới giờ xe lửa lăn bánh.

Bọn nó tốn 10' để kéo các rương hành lý đến trước hàng rào chắn giữa sân ga số 9 và sân ga số mười. Bà Weasley lo lắng nhìn đồng hồ phía trên đầu, nó cho thấy cả đám chỉ còn có năm phút để biến mất một cách ngẫu nhiên xuyên qua hàng rào chắc chắn.

"Con đi trước đi Percy." Bà ấy bắt đầu phân phó.

Chờ đến sau khi Percy tiến vào Sân Ga 9 ¾, ông Weasley cầm hành lý, đi theo cũng đi qua, tiếp theo là Fred cùng George.

"Mẹ dắt Ginny vô trước, sau đó ba đứa con vô theo liền nhe!"

Bà Weasley nói với Tom, Harry cùng Ron. Sau đó bà nắm lấy tay Ginny đi về phía hàng rào, chỉ chớp mắt liền biến mất.

Ron nói với hai thằng bạn: "Tụi mình chỉ còn một phút nữa thôi, ba đứa mình cùng vô một lượt đi."

Tom có chút lo lắng nhìn hàng rào ở trước mắt. Nếu nó đoán không nhầm thì cửa vào lúc này đã bị Dobby khóa cứng. Nếu mà nó cùng hai thằng bạn cứ như vậy lao lên thì sẽ có một tai nạn thảm khốc xảy ra.

Vừa rồi nó chậm một nhịp, Tom tính là cùng qua một lượt với ông Weasley nhưng do dây giày bị sút nên thằng bé đi theo không kịp. Và cả Ron và Harry dường như đều vô cùng tự tin về việc này. Bọn nó không chờ đứa bạn mà chạy một mạch tiến về phía bức tường. Tom không đành lòng mà nhắm mắt lại.

Và đúng như Tom dự đoán:

RẦM!!!!

Cái rương của Ron lăn đùng xuống đất, còn Harry thì té lăn quay. Cả hai chiếc xe đẩy tay của tụi nó tông vào hàng rào một cái rầm và dội ngược lại; cái rương của Ron lăn đùng xuống đất, còn Harry thì té lăn quay. Cái lồng con Hedwig nảy tưng tưng trên sàn nhà ga sạch bóng, con Hedwig vừa quay tròn trong lồng vừa kêu la thảm thiết. Mọi người chung quanh đều đứng lại dòm. Tom chạy ngay lại hỏi thăm:

"Hai cậu không sao chứ?"

"Không sao." Harry và Ron đều nằm dưới đất mà trả lời.

Một ông bảo vệ gần đó quay qua nạt ba đứa: "Mắt mũi tụi bây để đâu hả?"

Dưới sự giúp đỡ của Tom, Harry ôm bộ xương sườn của mình đứng lên, hổn hển đáp: "Tụi cháu lạc tay… đẩy xe ạ."

Ron chạy đi lượm lại cái lồng con Hedwig, con cú gây ấn tượng đặc biệt đến nỗi những người đứng chung quanh bắt đầu xầm xì về việc ngược đãi thú vật.

Tom lặng lẽ tiến lên đẩy đẩy cái hàng rào để mà kiểm tra. Nó đã bị khóa cứng từ bên tron, kiệt tác của con gia tinh Dobby. Harry thấy vậy cũng đẩy xe sát lại bên hàng rào, dùng toàn lực mà đẩy nhưng cái hàng rào kia vẫn không sứt mẻ gì cả. Nó rít lên tức tối: "Tại sao tụi mình không chui qua được?"

"Mình đâu biết…"

Ron đi qua đi lặng lẽ đẩy đẩy vách tường: "Tụi mình trễ chuyến tàu mất. Mình không biết tại sao cánh cổng lại tự nhiên đóng kín như vậy."

Tom ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Còn mười giây… chín giây… và rồi đồng hồ điểm đúng 11h, chiếc tàu tốc hành Hogwarts đã lăn bánh. Tụi nó đã chính thức trễ chuyến tàu để đi tới trường.

"RẮN! RẮN KÌA." Có người đột nhiên la lên khiến cho đám đông bắt đầu xôn xao.

[Bọn họ thật là bất lịch sự.] Pearl phàn nàn rồi trốn ngay vào cổ áo của thằng bé

Thì ra là con rắn nhỏ vừa nãy tò mò bò ra từ cổ áo của Tom để xem chuyện gì vừa xảy ra. Và hiển nhiên là dân Muggle không quen thuộc với loài động vật này như phù thủy cho nên sự xuất hiện của Pearl gây ra một cuộc hỗn loạn không nhỏ. Thế là ba đứa nhỏ không thể tiếp tục đứng đực ở chỗ này nữa. Bọn nó phải đi qua đám đông tò mò, đẩy xe hành lý đến khu vực vắng người để mà bàn bạc biện pháp xử lý.