Chương 18: Ác mộng

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 18: Ác mộng

Chương 18: Ác mộng

Chương 18: Ác mộng

Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có lúc kết thúc, và chuỗi ngày chơi điên của Harry và Tom tại trang trại Hang Sóc rốt cuộc cũng chấm dứt. Vào ngày mai, tụi nó sẽ cùng anh em nhà Weasley sẽ cùng nhau chia tay ông bà Weasley mà trở lại Hogwarts.

Bà Weasley tổ chức một bữa tiệc lớn để chia tay bọn nhỏ. Bữa tối hôm đó, mọi người quay quần chung quanh bàn ăn chất đầy những món nó và Harry thích nhất. Mọi người vừa nói vừa cười đầy vui vẻ. Trong khi cả nhà nhấm nháp món bánh mật ngon chảy nước miếng do bà Weasley tự tay chế tác thì cặp sinh đôi Fred và George trình làng phát minh mới nhất của bọn nó. Đó là một tràng pháo hoa bung xòe làm cho nhà bếp tràn ngập những ngôi sao xanh đỏ, bắn lên trần nhà rồi dội vô tường, trong ít nhất là nửa giờ đồng hồ.

Bữa tiệc kéo dài cho đến gần mười giờ tối, sau khi mọi người đều uống một ly cacao nóng thì bà Weasley lập tức đuổi mọi người đi ngủ. Nó cùng Harry đành phải lẽo đẽo mà đi theo Ron về giường mà đi ngủ.

Nhưng có vẻ như là Tom đã ăn quá no trong bữa tiệc vừa rồi. Không chợp mắt được bao lâu thì thằng bé đã gặp ác mộng. Nó nhìn thấy thấy cảnh hiệu trưởng Dumbledore van xin "Severus… làm ơn." trước khi cha nuôi của nó niệm lời nguyền chết chóc với cụ. Rồi bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ 20 cứ như thế ngã từ tầng cao nhất của tòa tháp thiên văn xuống sân trường.

Rất nhiều, rất nhiều người, có cả những người mà Tom quen thuộc cùng với những người hoàn toàn xa lạ đang khóc than trước sự ra đi của vị hiệu trưởng vĩ đại của Hogwarts. Giáo sư McGonagall chính là người đầu tiên giơ đũa phép lên trời, sau đó lần lượt những người còn lại làm theo giáo sư. Và trên bầu trời đen kịt kia, Fawkes hót lên một khúc ai điếu cuối cùng để chia tay người bạn già của mình trước khi rời khỏi Hogwarts.

Rồi thân xác của cụ được bao phủ bằng một ngọn lửa màu trắng. Từ nơi đó một cột khói có hình một con phượng hoàng bay lên và biến mất trong không trung. Và rồi Albus Dumbledore yên nghỉ ở nơi này, trong một ngôi mộ màu trắng tinh khiết nằm bên cạnh bờ hồ Đen, nhìn về hướng Hogwarts, là nhà, là nơi làm việc, là phòng giam cả đời của vị bạch phù thủy đã hai lần đứng lên đấu tranh với chúa tể Hắc Ám.

Tom cứ nghĩ như thế là kết thúc, nó có thể rời khỏi nơi này. Nhưng không, thằng bé lại lần nữa trở lại tháp thiên văn. Và ở đây, giáo sư Snape đang nằm trong vòng tay Harry mà trút những hơi thở cuối cùng.

"Nhìn... vào... ta..." Đó chính là những điều cuối cùng mà ông nói trước khi buông tay thằng bạn của nó.

Ngay sau đó là rất nhiều hình ảnh xẹt qua mắt Tom. Các hình ảnh này đều có điểm chung là đều xuất hiện những người quen của nó. Tuy nhiên đều là hình ảnh về cái chết của bọn ho. Harry thì bị dính lời nguyền chết chóc, còn một người trong cặp sinh đôi thì bị một vụ nổ nuốt chửng v.v. Từng người, từng người một ngã xuống. Tất cả mọi người đều chết trước mắt nó.

Rồi tất cả chìm vào bóng tối vô cùng vô tận. Thằng bé chạy đông chạy tây, điên cuồng tìm một chút ánh sáng nhưng hoàn toàn không tìm được bất cứ thứ gì. Thằng bé gào lên trong vô vọng. Nó đang bị nhốt ở trong một không gian trống rỗng vô cùng rộng lớn nhưng lại hoàn toàn tối đen, không hề có một chút ánh sáng hay âm thanh nào cả. Thằng nhỏ cứ thế mà chạy suốt, chạy suốt cho đến khi bóng tối nuốt chửng cả cơ thể nó.

Ngay trước khi Tom chìm sâu vào trong hố đen tuyệt vọng thì có một tiếng bước chân đều đặn vang lên từ phía sau lưng đã đánh thức nó. Thằng bé quay phắc lại thì thấy người thanh niên mặc bộ đồ phù thủy kiểu cổ mà nó đã từng thấy một lần ở nhà mình. Lúc đó nó còn tưởng là ảo giác nữa cơ. Anh ta mỉm cười với nó mà nói, một giọng nói trầm ấm nhưng lại xa xôi, giống như vượt qua rất lâu, rất lâu mới đến được tai thằng bé.

"Con lại bất cẩn rồi Tom, để cho mình lâm vào tình cảnh như vậy. Ta sẽ giúp con lần này nhưng sau đó con phải tự mình giải quyết. Hẹn gặp lại ở Hogwarts, con biết chỗ tìm ta mà."

Và rồi từ trên cơ thể của người thanh niên đó, một thứ ánh sáng màu bạc tỏa ra bao phủ toàn bộ không gian, chiếu sáng mọi thứ. Nó nhận ra rằng mình đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.

Khi chút bóng tối cuối cùng biến mất thì Tom rốt cuộc thoát khỏi cơn ác mộng. Nó ngồi bật dậy, cả người mồ hôi đầm đìa như vừa mới tắm xong vậy. Tinh thần thằng bé trở nên vô cùng hỗn loạn. Nó lẩm bẩm:

"Chết! Tất cả đều đã chết hết! Không còn bất kỳ ai cả!"

Harry vốn là người 'chung chăn gối' với Tom nên khi thằng bạn thức giấc thì nó cũng tỉnh lại ngay. Trong mắt Harry lúc này, cả người Tom bốc lên khói đen nghi ngút, đôi mắt trở nên trắng dã, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, mồ hôi thì ướt đẫm quần áo, cả người trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Tình huống này làm sao mà nó có thể nào quên được. Mới cách đây mấy tháng thôi, thằng bạn của nó khi lâm vào tình huống tương tự thì đã hủy diệt một khu vực không nhỏ trong rừng cấm. Harry còn nhớ rõ khung cảnh hoang tàn khi đó, khu vực một mẫu anh chung quanh thằng bạn của nó lúc đó không có bất cứ cái cây nào còn đứng thẳng được.

Lúc đó cả hai đứa tụi nó đang gặp nguy hiểm đến tính mạng nên việc Tom bùng nổ đã cứu sống bọn nó. Nhưng bây giờ tụi nó đang ở trang trại Hang Sóc mà, gia đình Weasley vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Nếu Tom mà nổi điên lên thì sẽ tạo nên hậu quả nghiêm trọng đến mức nào a. Harry không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa.

Các đồ vật trong phòng bắt đầu bay lên. Con rắn nhỏ Pearl thì sợ hãi mà núi vào trong góc. Ron thì cũng choàng tỉnh dậy. Không thể chần chờ được nữa, Harry không màng nguy hiểm mà nhào lên ôm chầm lấy thằng bạn của mình.

"Tom! Cậu mau bình tĩnh lại. Không có ai chết cả. Nơi này là trang trại Hang Sóc, cậu nhớ không? Nơi này rất an toàn."

Con ngươi bắt đầu xuất hiện trong mắt thằng bé. Khói đen bắt đầu biến mất. Nó thều thào hỏi: "Harry?"

"Mình đây! Mình đây! Rốt cuộc cậu cũng bình thường trở lại. Mọi chuyện đều ổn cả. Không hề có gì xảy ra hết. Tất cả mọi người đều an toàn." Harry vừa vỗ lưng Tom vừa nói. Nó thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nguy hiểm cũng đã chấm dứt, thằng bạn của nó cũng đã tỉnh táo trở lại.

Tiếng động mà bọn nó tạo ra đã kinh động toàn bộ gia đình Weasley. Bọn họ đều đang tập trung ở cửa phòng Ron, lo lắng mà nhìn nó.

Tom nhìn qua các bóng người quen thuộc trước mặt, nó yếu ớt hỏi lại: "Mọi người không có chuyện gì?"

"Đúng vậy, cậu an tâm đi. Vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Tất cả mọi người đều không có gì hết." Harry gật đầu trả lời. Gia đình Weasley cũng gật đầu theo.

"Tạ ơn Merlin!" Tom nói xong thì gục xuống vai thằng bạn rồi thiếp đi. Ngay trước lúc mất đi ý thức, nó nghe được tiếng Harry cùng với gia đình Weasley la lên:

"TOM!"