Chương 12: Tư duy phòng nhỏ (2) - Gilderoy Lockhart

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 12: Tư duy phòng nhỏ (2) - Gilderoy Lockhart

Chương 12: Tư duy phòng nhỏ (2) - Gilderoy Lockhart

Chương 12: Tư duy phòng nhỏ (2) - Gilderoy Lockhart

Tom nhìn một chuỗi dài Gilderoy Lockhart trên danh mục sách mới cần cho năm học sắp tới mà nó cần phải mua thì phiền chán không thôi. Bộ nhớ của nó hiện nay đã quá tải rồi cho nên không muốn lưu vào đó những thông tin vô dụng nữa. Trong khi nội dung của các quyển sách này phần lớn đều khiến cho nó nhức cả trứng.

Trong các tác phẩm đồng nhân trong trí nhớ của Tom, Gilderoy Lockhart luôn được miêu tả là một người kiêu ngạo, lòng tự tôn cao và ham hư vinh. Mặc dù được sắp xếp vào nhà Ravenclaw nhưng hắn ta lại không thể sử dụng được một câu thần chú nào ra hồn cả - ngoại trừ bùa trí nhớ - thứ ma thuật đã giúp ông ta rất nhiều trong quá trình theo đuổi danh tiếng của mình.

"Cậu có biết cái ông Gilderoy Lockhart này là ai không Tom. Bọn mình cần phải mua cả một đống sách của ổng." Harry quay qua hỏi nó sau khi đã đọc xong lá thư của mình.

Tom phiền muộn mà nằm dài trên bàn, tay quơ quơ tờ danh sách trên tay nói: "Không biết! Chắc là một tên lừa đảo nào đó thôi."

"Nhưng ổng viết nhiều quyển sách đến thế cơ mà? Mình dám chắc giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám mới là người sùng bái của cái ông Lockhart này." Harry không phục mà hỏi lại.

Tom vẫn nằm dài trên bàn lười biếng mà nói: " Sai rồi, mình đoán chắc chính Lockhart là giáo sư mới của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám. Cậu cá với mình không Harry?"

"Ta không nhớ là đã từng dạy con nằm dài trên bàn ăn đó Tom. Còn trò nữa Harry, tại sao trò không nhắc nhở Tom điều này vậy hả? "Giọng nói cứ như đang hát của giáo sư Snape đột nhiên vang lên khiến cho Tom ngồi phắt dậy ngay lập tức. Hai đứa chúng nó đã quá đắc ý quên mình mà quên mất chủ nhân chân chính của nơi này là ai. Giáo sư lúc này đã ăn xong bữa sáng của mình và đang nhìn chăm chú hai đứa chúng nó.

Tiếp nhận tờ danh mục sách mới từ trên tay Tom, ông liếc nhanh qua rồi trả lại cho nó. Trên mặt của ông hiện lên rõ sự chán ghét khi nói: "Gilderoy Lockhart? Xem ra giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay vẫn vô dụng như mọi khi. Thật không hiểu lão ta đang suy nghĩ gì trong đầu nữa."

Tom lúc này đã ngồi ngay ngắn lại bên bàn ăn trong khi Harry cúi đầu tiếp tục bữa ăn của mình. nó nhận lại tờ giấy từ tay cha nuôi, không kềm được sự tò mò mà hỏi:

"Cha nuôi, bộ cha quen biết cái ông Lockhart này à?"

Như nhớ lại điều gì, gương mặt của giáo sư Snape tràn đầy sự khinh thường, bằng giọng điệu đầy mỉa mai, thầy ấy trả lời câu hỏi của Tom.

"Đàn em của ta khi còn học ở Hogwarts. Không ai thích hắn cả. Một tên lừa đảo hám danh, kiêu căng và tự phụ, thùng rỗng kêu to. Rốt cuộc hắn ta chẳng làm nên bất cứ trò trống gì. Tốt nhất là các trò không nên bắt chước tên đó."

"Vâng, giáo sư (cha nuôi)." Hai đưa đồng thanh trả lời.

___________

Sau cuộc nói chuyện với giáo sư Snape, hai đứa trẻ cùng nhau quay về phòng ngủ. Khi vừa bước qua chỗ rẽ trên hành lang tăm tối, con ngươi của Tom đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm về phía trước, một người hoàn toàn xa lạ đang đứng ở nơi đó mỉm cười mà nhìn nó.

Đó là một người thanh niên mặc một bộ áo chùng theo phong cách thế kỷ X màu xanh lục và được trang trí bằng rất nhiều hoạ tiết vô cùng tinh vi và phức tạp. Tướng mạo của anh ta dị thường anh tuấn, vừa nhìn thì biết ngay là con cháu của một gia đình quý tộc nào đó.

Khi Tom vừa định lên tiếng thì người thanh niên đó lại đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện. Tất cả dường như đều là ảo giác của thằng bé mà thôi. Tom rùng mình, từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán nó.

Harry thấy thằng bạn của mình đột nhiên dừng lại thì quan tâm hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy Tom, bộ cậu trúng gió à."

"Không có gì? Mình chỉ là hơi chóng mặt một chút thôi." Tom qua loa trả lời thằng bạn. Nó nhanh chân chạy trước một bước"Nhanh về phòng nào Harry. Pearl còn đang chờ bọn mình tiếp tục trận đấu tối qua. Lần này mình quyết sẽ không thua cậu một lần nào nữa!"

"Nằm mơ đi cưng! Không có chuyện cậu đánh bại mình bằng trò Exploding Snap đâu." Harry cũng ba chân bốn cẳng mà chạy theo Tom. Tiếng nổ lốp bốp nhanh chóng vang lên liên tục từ phía sau cánh cửa phòng ngủ của tụi nó.

_____________

Trong khi Tom không để ý đến thì một tuần lễ nhanh chóng trôi qua. Hôm nay chính là ngày mà bọn nó hẹn Ron và Hermione gặp nhau tại Hẻm Xéo. Tụi nó đã chờ mong cuộc hẹn này từ nhiều ngày trước rồi.

Hai đứa đều đã thức dậy thật sớm để chuẩn bị hành lý. Chúng nó đã được phép ở lại nhà Ron một thời gian. Ron đã mời tụi nó rất nhiều lần rồi cho nên Tom cũng không muốn từ chối ý tốt của thằng bạn. Với lại nó cũng rất tò mò trang trại Hang Sóc trông như thế nào. Ngay cả Pearl cũng vô cùng hưng phấn mà chạy tới chạy lui khắp nơi.

Ngày hôm qua Tom đã xin phép giáo sư Snape cho nó cùng Harry qua nhà Ron chơi trong mấy ngày cuối kỳ nghỉ hè, chúng nó sẽ cùng gia đình Weasley đến sân ga 9 ¾. Và bất ngờ thay, ông ấy đồng ý một cái rụp khi thằng bé vừa đặt vấn đề mà không cần phải nói thêm điều gì cả. Cho tới bây giờ nó vẫn chưa tin điều đó là sự thật.

Sau khi đã giải quyết bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Tom và Harry khoác áo vào, kéo rương hành lý của mình đến trước lò sưởi trong phòng khách. Pearl kiên quyết không chịu vào hộp kính mà Tom chuẩn bị cho nó mà quấn quanh cổ tay thằng bé như một cái vòng tay vậy.

"Cậu nhớ kỹ cách dùng bột Floo chưa Harry? Có cần mình nhắc lại lần nữa không? Cậu phải nhớ là phải phát âm cho thật rõ nơi đến để chắc chắn ra đúng vỉ lò …" Tom lo lắng mà hỏi thằng bạn của mình. Nếu nó nhớ không lầm thì lần đầu tiên Harry dùng bột Floo thì bởi vì phát âm sai lầm mà bị dịch chuyển đến của tiệm Borgin và Burkes ở hẻm Knockturn.

Harry lấy tay xoa xoa hai lỗ tay sắp bị Tom lải nhãi đến mức sắp kết kén của mình. Nó bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi! Được rồi! Mình nhớ rồi mà! Cậu không cần phải nhắc lại đâu. Từ sáng đến giờ cậu nhắc đi nhắc lại chuyện này cả chục lần rồi. Ngay cả Hermione cũng không nói nhiều như cậu." Nhưng đáp lại nó chỉ là cái nhìn đầy khinh thường của Tom.

Nhưng tại sao chỉ có hai đứa trẻ ở nơi này? Giáo sư Snape đâu? Ông ấy không đi cùng bọn nó à? Thực ra là sáng nay trường học có việc gấp cần thầy có mặt để mà giải quyết cho nên ông ấy đã rời nhà từ sớm. Tiền mua sách của Tom đã được ông đặt ở đầu giường thằng bé. Cho nên hôm nay chỉ có hai đứa chúng nó mà thôi.

"Vậy cậu nhìn cho kỹ, mình làm mẫu đây." Tom kéo theo hành lý của nó tiến lại gần lò sưởi trong tường, bốc lấy một nhúm bột Floo ném về hướng ngọn lửa.

Tiếng ầm ầm vang lên, ngọn lửa chuyển màu xanh ngọc bích, bốc cao qua khỏi đầu thằng bé. Bấy giờ Tom bước thẳng vào cụm lửa, hô lên: "Hẻm Xéo!" và lập tức biến mất.

Đây không phải là lần đầu tiên mà Tom dùng bột Floo cho nên nó tới được quán Cái Vạc Lủng mà không gặp vấn đề gì. Từ trong lò sưởi trong tường bước ra, nó nhìn thấy chung quanh có mấy mụ phù thủy già trang điểm quái dị đang nhâm nhi ly rượu Sherry của mình. Ở bên cạnh quầy bar có một quái nhân người quấn đầy băng vải đang đánh chén một đĩa gan còn sống nhăn.

Và ở bên kia quầy Bar, một gia đình bảy người bao gồm 5 nam và 2 nữ đang ngồi quây quần xung quanh bàn ăn. Mái tóc màu đỏ hoe của bọn họ nổi bật giữa hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh. Gia đình Weasley cũng đã nhận ra Tom đến nên đang vẫy tay chào đón thằng bé.