Chương 10: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (4)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 10: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (4)

Chương 10: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (4)

Chương 10: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (4)

Lucius Malfoy đã đến thăm căn nhà ở cuối hẻm Spinner's End này một vài lần trước đây nhưng chưa có lần nào làm cho hắn ta kinh ngạc như lần này. Vừa mới bước ra từ lò sưởi trong tường thì điều đầu tiên mà ông thấy chính là hai con sư tử nhỏ nhà Gryffindor đang ngồi trên ghế sô pha mà tám chuyện với nhau.

Hai con sư tử nhỏ này cũng không lạ lẫm gì đối với Lucius. Một con sư tử nhỏ vốn là người quen cũ của ông, nó đã từng được Serverus gởi tạm vài ngày tại trang viên nhà Malfoy vào năm ngoái. Nghe đâu thằng bé đã được bạn tốt của mình nhận làm con nuôi rồi thì phải? Nếu không phải là do Đạo luật bảo vệ Muggle mới – chắc chắn là có lão Arthur Weasley xuẩn ngốc, bẩn thỉu và khoái dân Muggle đứng đằng sau thì lẽ ra đã có một bữa tiệc để mà chúc mừng điều này.

Nhưng điều mà khiến cho Lucius kinh ngạc chính là con sư tử nhỏ còn lại. Một con sư tử có họ Potter vậy mà đang ngồi chiễm chệ bên trong phòng khách nhà của Serverus.

Đến nỗi vì cái gì liếc mắt một cái liền nhận ra đó là chúa cứu thế……Lucius dưới đáy lòng cười lạnh, tuy rằng vết sẹo trên trán đã bị tóc che khuất thấy không rõ, nhưng khuôn mặt kia, trừ bỏ con mắt bên ngoài thì cùng James Potter lớn lên giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả mái tóc đều đồng dạng là một đoàn cỏ dại thì không phải Harry Potter còn có thể là ai?

Tom cũng nhận ra sự có xuất hiện của người đứng đầu gia tộc Malfoy. Nó nhanh chóng nở nụ cười mà đứng dậy chào hỏi: "Thưa ngài Malfoy. Cha nuôi có chút chuyện cho nên đã rời nhà từ tối hôm qua, đến giờ ông ấy vẫn chưa về."

"Không cần phải tỏ ra xa cách với ta như vậy chứ Tom. Cháu có thể gọi ta là bác Lucius." Nhớ đến một vài tin đồn thú vị mà ông nghe thằng con trai của mình kể, gõ nhẹ cây gậy đặc biệt của mình trên tay, Lucius nghiền ngẫm mà nhìn kỹ thằng bé.

"Thưa ngài Malfoy." Harry cũng đứng dậy mà chào hỏi. Vậy đây là cha của Draco sao? Nó tò mò mà quan sát. Ông ta trông cũng nhợt nhạt, có gương mặt nhọn như thằng con trai của mình và đôi mắt xám của ông trông đặc biệt lạnh lùng.

Thô lỗ Gryffindor. Đó chính là ấn tượng đầu tiên của Lucius Malfoy đối với chúa cứu thế. Sau khi đã gật đầu đáp lại thằng bé, ông dời tầm mắt của mình từ phía Harry sang Tom, rõ ràng đối với Lucius Malfoy thì Tom hợp mắt hơn nhiều.

"Ta nghe năm học vừa rồi cháu đã đạt hạng nhất toàn khối. Làm tốt lắm Tom, chẳng bù với thằng Draco nhà bác, bị một con nhỏ thuộc gia đình tầm thường không biết pháp thuật đó đánh bại trong các kỳ thi."

Tom khiêm tốn đáp lại:"Bác đã quá khen rồi ạ. Chỉ bởi vì các giáo sư khác thiên vị cháu thôi"

"Lucius, lễ nghi của nhà Malfoy chính là không mời mà đến sao?" Ngay lúc này, lò sưởi được thắp sáng lên bằng một ngọn lửa màu xanh ngọc bích. Giáo sư môn ma dược rốt cuộc cũng trở về sau một đêm rời nhà. Ông ngồi phịch xuống chiếc ghế bành của mình, mệt mỏi vì cả đêm đã phải nói chuyện với hiệu trưởng Dumbledore.

Lucius Malfoy không thèm liếc mắt nhìn qua hai đứa nhỏ một chút, tất cả sự chú ý của ông đều đổ dồn về người bạn của mình. Với nụ cười chói loá trên môi, ông nói: "Serverus, tôi chỉ là có một chuyện vô cùng quan trọng cần nói với anh."

"Nếu là chuyện có liên quan đến việc Bộ hiện đang cho tiến hành nhiều cuộc khám xét hơn thì không cần phải nói nữa. Xin lỗi, về chuyện này tôi không làm gì được. Hiện giờ tôi chỉ là một giáo sư quèn ở Hogwarts mà thôi." Giáo sư Snape từ chối thẳng thừng ngay cả khi chưa nghe đến yêu cầu của gia chủ nhà Malfoy.

Nhưng đối với người đã mười phần hiểu rõ giáo sư môn ma dược như Lucius Malfoy mà nói chuyện này không là gì cả, ông ta vẫn bình tĩnh tươi cười: "Đương nhiên, đương nhiên rồi. Chuyện này tôi biết mà. Tuy nhiên một hai bình ma dược thì không thành vấn đề gì chứ?"

Nếu chỉ nghe tới đây mà không phải là đã nghe được những cuộc đối thoại tương tự rất nhiều lần thì Tom cũng cho rằng hai người bọn họ đang mua bán một loại ma dược nào đó bị cấm giao dịch. Tuy nhiên sự thật rất nhanh được công bố ngay sau đó.

"Như vậy thứ ma dược dùng để làm trắng da mà tôi thường dùng anh để chỗ nào vậy Serverus? Chai dự trữ ở nhà của tôi vừa mới hết sáng nay." Lucius Malfoy kết thúc câu nói vừa nãy của mình.

Dường như đã mất kiên nhẫn với người bạn của mình, giáo sư Snape ra lệnh trục khách: "Vẫn ở chỗ cũ, trong ngăn kéo tủ dưới tầng hầm. Lấy nhanh nhanh rồi biến đi cho khuất mắt."

Harry ngơ ngác nhìn theo Lucius Malfoy thành thạo mà đi xuống tầng hầm cho đến khi bị thằng bạn khều nhẹ thì nó mới hoàn hồn lại. Tom chỉ về hướng giáo sư Snape rồi hơi hơi lắc đầu ra hiệu không cần nói nhiều.

Rất nhanh, Lucius Malfoy đã từ tần hầm quay trở về, từ nụ cười trên mặt thì thấy được rằng ông có thu hoạch rất lớn. Liếc qua hai thằng nhóc một cái, gia chủ nhà Malfoy chào từ biệt người bạn thân của mình rồi bước vào lò sưởi trong tường, biến mất trong một ngọn lửa màu xanh ngọc bích.

_______________

Sau khi Harry đến nơi này hai ngày thì Pearl cũng bắt đầu lột da. Bởi vì xấu hổ khi Tom và Harry cứ nhìn chằm chằm nó trong khi lột da cho nên con rắn nhỏ đuổi cả hai đứa ra khỏi phòng. Do đó cả Tom và Harry đều phải đứng ngoài cửa phòng mà chờ đợi tin tốt lành từ nó.

Tom trong lòng có chút khẩn trương, cứ đi qua đi lại trước cửa phòng khiến cho Harry chóng mặt không thôi. Thằng bé càu nhàu với đứa bạn:

"Cậu có thể đứng lại một chút được không Tom. Nãy giờ cậu cứ đi qua đi lại trước mặt khiến cho mình nhức đầu quá."

Nghe thằng bạn nói như vậy, Tom đành phải đứng lại, quay về chỗ ngồi bên cạnh Harry, nó lên tiếng trong khi vẫn nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ của mình một cách đầy lo lắng:

"Mình chỉ có chút lo lắng tình trạng hiện nay của Pearl mà thôi. Cậu biết đấy, đây là lần đầu tiên mà Pearl lột da từ khi về sống cùng với mình."

"An tâm đi Tom, không có chuyện gì đâu. Đây chỉ là một lần lột da đơn giản thôi mà. Với lại đây không phải là lần đầu tiên của nó. Mình tin rằng Pearl sẽ dễ dàng làm được." Thấy Tom lo lắng như thế, Harry lên tiếng an ủi thằng bạn của mình.

Tom miễn cưỡng gật đầu chấp nhận lời an ủi của Harry nhưng cặp mắt của nó vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng. Biết vậy hồi nãy dùng bùa ẩn hình núp vào mà quan sát là được rồi, như vậy còn tốt hơn ngồi ngoài cửa nhiều, Tom ảo não nghĩ.

Ngồi trong chốc lát, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Tom mở cửa vào phòng thì thấy con rắn nhỏ đã hoàn thành việc lột da của mình. Thằng bé ngay lập tức xách Pearl lên để mà xem xét tình trạng của nó.

"Hoàn toàn bình thường." Tom thở phào nhẹ nhõm sau khi đã kiểm tra toàn thân con rắn nhỏ. Harry cũng tiến lại gần để mà nhìn xem.

"Hình như Pearl trắng hơn lúc trước thì phải."

Tom lúc này mới chú ý đến bề ngoài của con rắn nhỏ. Các đường vân màu vàng trên thân nó đã nhạt hơn trước đây rất nhiều. Tom lo lắng hỏi:

[Cậu có cảm thấy gì bất thường không Pearl?]

Com rắn nhỏ tò mò đánh giá thân thể của mình nhưng nó rất nhanh liền lắc đầu: [Không có, mình cảm thấy khỏe như vâm ấy, không khó chịu gì cả. Mà này cậu xem mình đã trưởng thành nhiều ít.]

[Hình như cậu cao thêm một chút rồi đó, Pearl, và cũng mập ra một chút. Đúng không Harry?] Tom cười cười mà đánh giá con rắn nhỏ, nó bây giờ dài đến hơn 6 inch, đã không còn thích hợp ở lại trong túi áo của Tom nữa rồi. Giờ đây nó thích quấn quanh cánh tay của thằng bé hơn.

Nghe nói mình mập lên, Pearl nổi giận la lớn: [Mình không có mập ra! Cường tráng! Là cường tráng! Các cậu nghe rõ không?]

Tom cười ngặt nghẽo với phản ứng của rắn nhỏ. Harry cố nén cười có lệ mà trả lời:

[Được rồi, được rồi. Cậu không có mập, chỉ là cường tráng mà thôi. Được chưa] Nó vừa nói vừa thụi Tom một cái làm cho thằng bé phải nín cười ngay lập tức.

Pearl: "…" Bây giờ nó quay về thì không biết mẹ tự nhiên có cần chào đón nó nữa không?