Chương 9:Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (3)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 9:Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (3)

Chương 9:Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (3)

Chương 9: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (3)

Đúng như những gì mà Tom dự kiến, sắc mặt của giáo sư Snape càng ngày càng khó coi khi nghe Harry kể về những năm tháng đã qua của mình. Nhất là khi thằng bé nói rằng bởi vì nó từng bị coi là quái vật cho nên đã bị bỏ đói và bị nhốt trong phòng xép dưới gầm cầu thang thì thầy ấy dường như muốn bùng nổ vậy.

Thằng bé cảm thấy rằng lúc đó ngay cả sự tự hạn chế nổi tiếng của học viện Slytherin cũng không thể giúp được giáo sư bình tĩnh trở lại mà ông ấy đã phải vận dụng bế quan bí thuật để không trở nên thất thố trước mặt bọn trẻ. Tuy vậy ông vẫn không có cắt đứt mạch kể của Harry mà để cho thằng nhỏ tiếp tục câu chuyện của mình.

Trong căn phòng khách có phần tối tăm thuộc về căn nhà của giáo sư Snape. Harry Potter cứ như thế mà kể về những năm tháng đã qua của mình. Giống như tia nước phun ra từ dưới chân con đập sẽ càng ngày càng lớn vậy, thằng bé dần không khống chế được cảm xúc mà mình mà để cho nó tuôn trào ra như nước lũ.

Nó đã quên mất người đang ngồi trước mặt mình chính là giáo sư môn ma dược mà nó ghét nhất và thằng bé đang bị ép buộc kể ra quá khứ của mình. Hiện giờ Harry chỉ muốn phát tiết những sự uất ức mà nó đã chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

Khác với năm ngoái khi thằng bé tâm sự với Tom, đó chỉ là cuộc trò chuyện của những đứa trẻ đồng trang lứa mà thôi. Sau mười năm bị bạo hành tại gia đình Dursley, Harry đã mất lòng tin vào hầu hết những người trưởng thành từ trước khi vào học tại Hogwarts. Cho nên nó chưa từng kể cho bất cứ người trưởng thành nào về cuộc sống trước kia của mình, kể cả với lão Hagrid thì Harry cũng chưa từng nói một lời nào cả.

Thằng bé cho rằng nếu nó làm như vậy thì sẽ chứng tỏ mình là một thằng bé mềm yếu, do đó niềm kiêu hãnh của Harry không cho phép nó kể khổ với bất kỳ ai. Ngoài ra, nếu chưa từng cảm thụ thì chắc gì bọn họ có thể hiểu được những điều khủng khiếp mà nó đã trải qua đây.

Cuối cùng thì Harry bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra trong mùa hè này. Tom để ý rằng khi thằng bạn của nó nhắc đến gia tinh Dobby và 'âm mưu khủng khiếp' bao trùm Howgarts thì hai hàng lông mày của cha nuôi thằng bé nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi nếu nó đậu trên đó.

"… Và rồi khi em mở mắt ra thì đã đến được chỗ này." Harry nhanh chóng kết thúc câu chuyện của nó. Giáo sư Snape rốt cuộc lên tiếng sau khi đã im lặng mà nghe toàn bộ câu chuyện của thằng bé.

Khoé môi của giáo sư Snape chậm rãi giương lên một nụ cười giả tạo."Thật là một câu chuyện thú vị. Trò Potter, theo như những gì mà trò vừa nói thì trò chưa viết bất kỳ chữ nào vào phần tác nghiệp hè mà ta và các giáo sư khác đã giao đúng không?"

"Vâng, thưa giáo sư." Harry tức giận đến mức trừng mắt nhìn thẳng vào phía lão ta. Nếu ánh mắt của Harry có sức sát thương thì có lẽ giáo sư Snape đã bị đâm lủng lỗ chỗ rồi. Làm như đây là lỗi của nó không bằng. Thằng bé biết ngay từ đầu là lão Snape chỉ nhân cơ hội này để mà cười nhạo nó mà thôi.

Không để ý đến cặp mắt hình viên đạn của chúa cứu thế. Giáo sư môn ma dược quay qua phân phó cho thằng con nuôi của mình. "Tom, ta giao việc chăm sóc con Bowtruckle này cho con. Đêm nay nó có thể ngủ tại nơi này. Bây giờ ta có công chuyện cần phải ra ngoài một chút."

"Con sẽ, cha nuôi." Tom vui vẻ mà đáp ứng. Nó không ngờ có một ngày mà một thằng bé nhà Potter có thể ngủ lại nhà của giáo sư Snape. Thằng bé nhìn theo cha nuôi của nó biến mất trong lò sưởi thì mới quay sang nhìn thằng bạn còn đang không biết làm thế nào của mình.

Tom vỗ vai thằng bạn ra hiệu cho nó đi theo mình: "Đi thôi Harry, chúng mình xuống bếp ăn chút gì đi. Lúc này mình còn chưa kịp ăn xong."

"Vừa nãy, lão … giáo sư Snape đã…" Chúa cứu thế còn nhìn nhìn trân trân vào lò sưởi trong tường. Vừa nãy có một ngọn lửa màu xanh lá khổng lồ nuốt trọn ông ấy rồi biến mất. Không phải lão ta bị thiêu thành tro rồi chứ?

Tom chợt nhớ đến Harry chưa từng đi bằng bột Floo cho nên nó liền giải thích, đồng thời không ngừng đẩy thằng bạn vào nhà bếp, nó vẫn còn đang đói meo đây: " À vừa rồi cha nuôi của mình dùng bột Floo. Chỉ cần bốc một nhúm quăng vào lò sưởi rồi đọc to nơi cần đến là được. Nhưng mình không thích cách này lắm, cảm giác cũng không tốt hơn Apparate là bao."

Nhắc đến Apparate khiến cho bụng Harry quặng lại nhưng bởi vì không còn gì bên trong nên nó phát ra tiếng rột rột. Hai lát bánh mì cùng với một ít phô mai đã bị nó tống ra ở ngoài cửa rồi còn đâu. Không còn chần chừ gì nữa, thằng bé đi theo Tom xuống nhà bếp.

Giáo sư Snape đã nấu một nồi cà ri thơm phức cho bữa tối ngày hôm nay. Tom thành thạo mà bật lửa hâm nóng lại nồi đồ ăn. Mùi thơm bốc lên ngào ngạc khiến cho hai thằng nhóc chảy cả nước miếng.

"Thơm quá! Là cậu làm sao Tom?" Harry ngay lập tức khen ngợi không dứt. Mùi hương này ăn đứt tất cả bữa tối mà thằng bé đã từng ăn tại Howgarts.

"Làm sao có khả năng, là giáo sư làm"

"Cái … …khụ khụ khụ!!!" Harry đang hít một hơi thật sâu thưởng thức mùi thơm của nồi cà ri thì bị thằng bạn làm cho ho sặc sụa. Tom cũng bỏ ngay đĩa cà ri của nó xuống mà chạy lại vỗ lưng Harry.

Thằng bé vừa ho vừa nói:"Nước… khụ… Nước… khụ khụ …Cho mình… khụ… một miếng nước."

" Nước đây. Nước đây. Uống một miếng nước cho đỡ ho đi Harry." Tom rót cho Harry một ly nước chanh. Thằng bé một hơi uống cạn khiến cho cơn ho dừng lại. Và lời đầu tiên mà Harry nói chính là:

"Này đó là…… Là……"

"Giáo sư Snape, cha nuôi của mình làm. Cậu không có nghe nhầm đâu Harry." Tom vừa nói vừa ưu nhã lấy một miếng bánh mì chấm vô nước sốt cà ri mà bỏ vào miệng.

"Thật không thể nào tin được!" Harry vẫn lắp bắp khi Tom đặt trước mặt nó đĩa cà ri thơm phức cùng mấy lát bánh mì. Nhưng rất nhanh thằng bé quăng hết mọi suy nghĩ trong đầu để mà đắm chìm vào trong sự ôm ấp từ hương và vị của món ăn này.

Sau khi đã đánh chén no nê thì Harry lập tức xung phong đảm nhận công việc rửa chén dĩa. Tom muốn cản lại bởi vì chỉ cần một cái vẫy ma trượng là tất cả đều sạch bong ngay nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của thằng bạn. Thế là nó cũng vén tay áo lên mà rửa cùng.

Sau một hồi nghịch nước vất vả (đương nhiên là sau khi đã hoàn thành việc rửa chén bát rồi), hai thằng nhóc lôi tấm thân ướt nhẹp về phòng ngủ của Tom để mà tắm rửa sạch sẽ. Hai đứa chuồn qua nhà bếp, đi lên cầu thang dẫn đến căn phòng của thằng bé.

Khi Harry bước vào căn phòng của Tom thì nó ngay lập tức bị choáng ngợp bởi màu sắc của căn phòng. Bốn màu vàng, bạc, đỏ, xanh lá cây nằm đan xen vào nhau, chói mắt mà lại hài hoà ở chung. Tuy nhiên ở góc phòng có một mớ hỗn độn cành cây, lá cây là không ăn nhập vào điều gì cả. Ở trên đó con rắn nhỏ Pearl đang ngáy o o mà ngủ không biết trời trăng gì.

Đương nhiên là Tom đã phải xin phép cha nuôi nó mới được phép cải tạo căn phòng này theo ý của mình. Thằng bé đã phải xin xỏ đủ kiểu, viện đủ loại lý do, thậm chí còn phải đưa ra lý do là để thuận tiện cho con rắn nhỏ lột da mới có thể thuyết phục được giáo sư Snape. Đương nhiên cái giá mà nó phải trả chính là ông ấy muốn một nữa phần da cũ mà Pearl lột ra.

Nó lấy một bộ đồ ngủ của mình quăng cho Harry rồi nói: " Cậu đi tắm trước đi Harry, mình ở ngoài chuẩn bị chỗ ngủ cho cậu."