Chương 8: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (2)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 8: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (2)

Chương 8: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (2)

Chương 8: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (2)

"Đây là nhà mình, Harry. Cho nên việc gặp được mình không phải là chuyện đương nhiên sao? Hiện giờ cậu cũng không cần phải nói gì với mình mà cái cậu cần là tìm cách mà vượt qua cửa ải của giáo sư Snape trước cái đã. Thầy ấy hiện đang giận lắm. Ổng đang chờ lời giải thích của cậu trong kia kìa."

Tom vừa nói vừa lùi vào tránh đường để cho thằng bạn của nó có thể vào nhà. Nhìn Harry vật lộn với rương hành lý của mình thì nó cười thầm trong bụng. Thằng bé muốn xem xem đến chừng nào thì thằng bạn của mình mới nhận ra là có thể dùng ma pháp thoải mái tại nơi này đây.

Tiếp tục với công việc dẫn đường của mình, Tom dẫn Harry vào phòng khách - nơi này đã được cha nuôi nó biến trở lại còn đồ ăn chắc đã chuyển vào bếp rồi. Giáo sư Snape đã chờ sẵn ở nơi này. Ông hiện đang ngồi trên chiếc ghế bành mà nhìn theo Tom dẫn Harry đến trước mặt của mình.

Đây là lần đầu tiên mà Harry đến ngôi nhà của một vu sư. Cũng không có gì khác biệt lắm nhỉ ngoại trừ nơi này đầy ắp sách, rất nhiều sách. Thằng bé cứ như được trở về thư viện của Howgarts vậy. Với lại từ khi bước vào nhà thì mùi thúi ngoài kia cũng biến mất mà thay vào đó là mùi thào dược nhè nhẹ.

Tom cho thằng bạn ánh mắt tự mà xử lý cho tốt rồi đi xuống bếp để tiếp tục bữa ăn của mình. Ở nơi đó thằng bé có thể vừa ăn vừa xem kịch với lại không làm phiền đến cặp oan gia này nữa chứ.

"Không biết có chuyện gì khiến cho chúa cứu thế vĩ đại đến nhà của ta giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy? Ta không cho rằng trò đã vượt qua cả một nửa nước Anh để đến nơi này chỉ vì nhớ giáo sư môn ma dược của mình đấy chứ." Giọng nói vốn hoa lệ của giáo sư Snape lướt qua lỗ tai của Harry khiến cho thằng nhỏ không khỏi rùng mình.

"…… " Harry cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Giáo sư Snape đứng dậy, tiến lại gần thằng bé. Ông khom người đem đầu tiến sát vào mặt Harry.

Harry đem âm thanh đề cao lên một ít, thành thành thật thật mà nói, không dám có một chút dấu diếm: "Không phải như vậy, thưa giáo sư. Skylock đã dùng Apparate đưa em đến nơi này. Em cũng không biết đích đến của mình sẽ là nơi này."

"Skylock?"

Từ trong nhà bếp Tom nói vọng ra: "Là một con gia tinh của Hogwarts, thưa cha nuôi. Con đã nhờ Skylock hơi trông chừng Harry một chút vì sợ rằng cậu ấy sẽ bị bỏ đói bởi gia đình Dursley bởi vì con nghe nói bọn họ tệ lắm. Nhưng con không ngờ rằng con gia tinh lại mang Harry đến nơi này. Con cũng hoàn toàn bất ngờ về điều này."

Hiển nhiên là giáo sư Snape không nghĩ chuyện này có liên quan đến thằng con nuôi quý hoá của mình. Ông nổi giận mà la lên:

"TOM! RA ĐÂY NGAY! GIẢI THÍCH MỌI CHUYỆN RÕ RÀNG CHO TA"

Điều này khiến cho thằng bé không khỏi luốn ca luốn cuốn mà chạy từ phòng bếp ra phòng khách. Nó luyến tiếc mà nhìn đĩa đồ ăn của mình.

Harry cuốn quít mà phân trần để bảo vệ cho thằng bạn: " Chuyện này không có liên quan gì đến Tom đâu, thưa giáo sư. Chính em là người đã yêu cầu Skylock mang em rời khỏi nhà dì dượng."

"Lý do?" Giáo sư Snape nhướng mày. Từ lần gặp mặt đầu tiên thì ông đã phát hiện ra rằng Harry nhỏ gầy hơn tuổi thật của mình, thêm vào điều mà Tom vừa lo lắng thì giáo sư môn ma dược cũng đoán được là Petunia và người chồng Muggle của ả ta đã đối xử không tử tế với Harry.

Bởi vì đã biết Petunia từ hồi còn nhỏ, Snape không phải là không hề nghĩ đến điều này. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức phải khiến cho thằng bé phải bỏ nhà mà đi bụi chứ, Harry chính là đứa con trai duy nhất mà em gái ruột ả ta để lại mà. Suy nghĩ một chút giáo sư môn ma dược nói tiếp: "Kể cho ta tất cả những gì mà gia đình Dursley đã làm đối với trò."

Harry kinh ngạc mà nhìn giáo sư Snape. Có phải do thằng bé quá lo lắng cho nên nó mới nghe nhầm không? Lão Snape mà quan tâm đến cuộc sống của nó như thế nào à? Chắc là lão ta muốn nghe xem mười mấy năm qua nó sống như thế nào để mà cười nhạo nó quá. Harry không khỏi nghĩ đến điều xấu nhất. Thực sự lão Snape không phải là người mà thằng bé có thể tin tưởng để mà trải nỗi lòng được.

Chờ mãi không thấy Harry không bắt đầu kể, hai hàng lông mày của giáo sư Snape càng ngày càng nhăn lại chặt hơn. Không biết thầy ấy suy nghĩ cái gì mà bỗng nhiên quát lớn:

"MAU NÓI NGAY!"

Tiếng quát lớn của ông doạ hết hồn cả hai thằng nhóc. Chúa cứu thế đành phải ủy khuất mà bắt đầu kể quá khứ của mình cho giáo sư môn ma dược nghe cho dù nó không hề muốn làm điều này.

Bị kêu từ trong bếp ra đứng bên cạnh thì Tom cảm thấy nhức đầu vô cùng. Suy nghĩ của nó thì khác hoàn toàn với suy nghĩ của Harry, thằng bé cảm thấy chuyện không được ổn cho lắm. Biểu hiện của cha nuôi nó hiển nhiên là không phải đang tìm kiếm niềm vui từ tuổi thơ bi thảm của thằng con trai nhà Potter mà rõ ràng ông ấy đang thể hiện sự quan tâm đặc biệt của mình đến thằng bé.

Tuy biết được rất nhiều về cuộc đời của giáo sư Snape nhưng Tom vĩnh viễn không thể nào hiểu được tình cảm vặn vẹo mà cha nuôi của nó dành cho Harry. Một thứ tình cảm phức tạp đan xen giữa yêu và hận, giữa tự trách và hả hê, vừa quan tâm lại vừa căm ghét.

Một mặt là tình cảm chân thành tha thiết của mối tình đầu sâu nặng cùng với sự tự trách, hối hận cùng với tuyệt vọng cực sâu của khi chính mình là người gián tiếp gây ra cái chết của người thương: Lily Evan. Nhiều năm như vậy, nếu không có sự xuất hiện của Tom thì mục tiêu sinh tồn duy nhất của ông chính là bảo hộ đứa con trai của Lily an toàn mà trưởng thành.

Mặt khắc chính là hận ý của ông đối với James Potter. Sự căm ghét bắt đầu bằng việc James đã cướp mất Lily từ trong tay Snape thì đã không dễ dàng được tha thứ mà còn không bảo vệ cho tốt nàng ấy. Ngoài ra còn cả vụ tấn công tình dục nữa. Đối với một đứa trẻ mới lớn thì đó là một vết thương không thể nào chữa khỏi cho dù đã trải qua mười hay hai mươi năm sau đi chăng nữa. Do đó không lạ mà Snape lại hận cha của Harry đến như vậy.

Harry Potter chẳng qua là Lily Evans cùng với James Potter vật kèm theo. Đúng vậy, ban đầu Snape vốn không coi Harry là một con người độc lập. Khi nhìn về phía thằng bé, ông luôn nhìn thấy hình bóng của James và Lily thông cho nên tình cảm đối với Lily Evan cùng với mối hận đối với James Potter kéo dài đến trên người đứa nhỏ. Điều này cũng giải thích phần nào cho thái độ của giáo sư Snape đối với Harry.

Tuy nhiên từ khi Tom bước vào cuộc sống của ông thì giáo sư đã thay đổi rất nhiều. Nó không chỉ giúp lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim của ông bằng cái thứ gọi là "người nhà", thằng bé còn giúp ông tìm được mục tiêu sinh tồn khác ngoài việc bảo vệ cho thằng nhóc nhà Potter nữa, đó chính là quan sát Tom trưởng thành nữa.

Cho nên đối với Harry, giáo sư Snape cũng không còn thực lòng mà chán ghét cùng với khó xử đứa nhỏ này, Severus hiện tại càng đơn thuần thích thú với niềm vui khi dễ thằng bé. Đương nhiên là hai chuyện này biểu hiện ra cũng không khác nhau là mấy. Do đó khi nghĩ đến chuyện gia đình Dursley có thể đã làm những điều quá đáng với Harry ông mới trở nên giận dữ như vậy.