CHƯƠNG 55: GIA NHẬP BẮC MINH THẦN TÔNG

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 55: GIA NHẬP BẮC MINH THẦN TÔNG

Đáng ghét, lại để bọn chúng chạy thoát!

Chu Hiểu Phù ngước nhìn lên bầu trời, vẻ mặt bực bội lẩm bẩm nói.

Hiểu Phù muội, tạm thời chúng ta cứ mặc kệ tên tiểu tử Vương Uy đó đi, mau qua xem thử Vương Hạo tiểu tử kia sao rồi.

Diệp Tri Thanh chấp sự lên tiếng khẽ khuyên.

Nghe thấy thế, hai vị chấp sự còn lại cũng không thể ngồi yên được nữa vội bay tới vị trí của Vương Hạo và Lạc Yên thăm hỏi.

Vương Hạo ca!

Mộng Mộng trông thấy bộ dạng của Vương Hạo bị thương, khuôn mặt đau khổ như sắp khóc cũng vội chạy đến võ đài thăm hỏi hắn.

Mộng Mộng!

Cổ Viêm có ý định ngăn cản nữ nhân này lại, nhưng quá muộn trong đầu nàng hiện giờ chỉ chất chứa sự lo lắng đối với Vương Hạo, không còn để ý đến sự tồn tại của hắn.

Tất cả mọi người hiện giờ đều đổ xô đến vị trí của Vương Hạo thăm hỏi hắn, ở dưới bục đài chỉ còn đám người Cổ Viêm và hai huynh muội Cổ Hy, đối với loại người yếu ớt còn đòi ra gió như tên tiểu tử này thì không việc gì phải thương xót cả.

Ha ha, Cổ Viêm xem ra tiểu cô nương Mộng Mộng này cũng có mấy phần ái mộ tên Vương Hạo kia rồi đấy!

Hoàng Viêm truyền âm lên tiếng trêu ghẹo nói.

Hừ, chẳng qua Mộng Mộng cũng giống như bao người trông thấy bộ dạng đáng thương của hắn nên mới tỏ lo lắng quan tâm hắn như vậy thôi.

Cổ Viêm làm bộ dạng bình tĩnh thản nhiên nói.

Ha ha, ta thấy bản thân ngươi đang ghen tỵ với người ta thì có.

Hắc Ma truyền âm cười khúc khích nói.

Ghen tỵ!

Ha ha, hắn có gì hơn ta chứ luận về thực lực, thiên phú, diện mạo ta đều hơn tên tiểu tử đó sao ta phải ghen tỵ với hắn chứ.

Cổ Viêm nghe vậy bật cười truyền âm đáp lại nói.

Bởi vì hắn ta có tư chất của một vị anh hùng, còn ngươi thì không có những thứ đó, ngươi ghen tỵ cũng đâu có gì xấu.

Hoàng Viêm truyền âm nói.

Tư chất của một vị anh hùng, nó là gì vậy?

Nghe thấy thế Cổ Viêm tỏ vẻ hiếu kỳ truyền âm đáp lại hỏi.

Tư chất của một vi anh hùng ở thế giới là một thiên kiêu tu luyện, khuôn mặt anh tuấn, trong người luôn ẩn dấu những bí mật động trời mà không một ai biết có thể gọi đó là cơ duyên, luôn thích ẩn tàng thực lực, không ngại vượt khó luôn thích vượt cấp đánh bại những đối thủ mạnh hơn mình mà những thứ này đều có ở tên tiểu tử Vương Hạo đó.

Tương lai hắn nhất định sẽ trở thành một nhân vật phong vân là một đại anh hùng giống như Vân Dương năm đó.

Hoàng Viêm lên tiếng giải thích nói.

Những thứ ngươi vừa nói, ta cũng có thể làm được ta không tin với tài năng như ta lại không thể trở thành một vị anh hùng được!

Giọng điệu tự tin, Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Làm đại anh hùng với ngươi quan trọng lắm sao, ngươi đâu phải là con người cần gì phải học theo chúng suốt đời phải lao vào tu luyện rồi đi dành dật mấy cái cơ duyên rồi lại đắc tội với người này đến người khác suốt ngày chốn chui chốn lủi phải lo sự sống chết của mình, ngươi cảm thấy vui lắm sao?

Hoàng Viêm truyền âm hỏi.

Đương nhiên là không phải vậy, làm đại anh hùng mà khổ vậy Cổ Viêm ta thà không làm còn hơn, hiện giờ ta có sức mạnh từ Thiên Sinh Linh Tinh rồi cần gì phải chịu khổ đi tranh dành mấy cái cơ duyên để được mạnh lên như con người nữa.

Nhưng cho dù là vậy nếu có kẻ xấu xuất hiện ta vẫn muốn được trở thành đại anh hùng, cảm giác được người khác tôn sùng kinh ngưỡng cũng thú vị lắm ha.

Lão thúc tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

A Ly nhỏ giọng hỏi.

Đi về chứ còn sao nữa, không lẽ đến các ngươi cũng muốn lên đó hỏi thăm hắn?

Mấy ngày sau đó, cuộc thi tuyển chọn đệ tử vào tông phái siêu cấp tiếp tục diễn ra rất nhiều anh tài lần lượt xuất hiện thể hiện tài năng của mình, riêng Mộng Mộng được đặc cách vào Cửu Yêu Cung vì bị Mộc Hằng chấp sự phát hiện ra thể chất Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa trong người, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở khu biệt viện nơi đám người Vương Hạo ở để chăm sóc hắn, Cổ Viêm có muốn gặp cũng vô cùng khó khăn trong lòng cũng rất nhớ nàng đặc biệt là những món ăn mà nàng từng làm cho hắn ăn.

Trong số hai mươi người thuộc Bắc Hoàng thánh triều có sáu người được chọn vào Bắc Minh Thần Tông trong đó có Cổ Viêm (Vô Tâm), A Ly và Cổ Hy (Vệ Ưng) cũng được chọn vào tông môn của hắn.

Vương Hạo và Lạc Yên được chấp sự Diệp Tri Thanh nhìn trúng dẫn về Thiên Huyền Tông cùng với mười tám người còn lại, mặc dù ba vị chấp sự còn lại muốn lôi kéo hai người họ về tông môn của mình nhưng bị Diệp Tri Thanh chấp sự ngăn cản, nói về tiềm lực tài nguyên thì Thiên Huyền Tông được xem là tông môn đứng đầu tại Bắc Đô nhân tài cường giả vô số, vì tránh để mất hòa khí, nên ba vị chấp sự kia cũng không muốn lôi kéo thêm, dù sao ở đây còn rất nhiều nhân tài bồi dưỡng thiếu hai người họ cũng không phải mất mát gì quá lớn.

Vô Tâm ca!

Đến lúc muội phải đi rồi, huynh ở bên đó nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy.

Mộng Mộng nét mặt buồn bã nói.

Hì hì, yên tâm đi ta lớn rồi sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình, trái lại là muội ở bên đó nhớ phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh thì nhớ mặc áo ấm vào biết chưa!

Cổ Viêm mặc dù rất buồn, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười thật tươi xoa đầu đáp lại nói.

Vô Tâm ca!

Mộng Mộng nghe vậy cảm động khôn cùng nước mắt cứ thế tuôn ra tiến đến gần ôm hắn.

Được rồi, có phải không còn gặp lại đâu mà khóc lóc như đứa con nít như vậy, mau nín đi.

Cổ Viêm ôm chặt nàng xoa khẽ xoa đầu mỉm cười nói.

Vô Tâm huynh đệ chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi, có duyên nhất định sẽ gặp lại.
Vương Hạo mỉm cười nói.

Nhất định chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó ta cũng muốn xem thử thực lực của ngươi tiến bộ đến đâu, đừng để ta thất vọng đấy.

Cổ Viêm mỉm cười gật đầu đáp lại nói.

Vô Tâm huynh đệ chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi, hẹn ngày gặp lại.

Tiêu Hoàng thái tử từ đằng sau bước tới mỉm cười nói.

Các ngươi cũng phải bảo trọng đấy, đặc biệt là ngươi Tiêu Hoàng vào trong tông môn rồi đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt phải chăm chỉ tu luyện vào, nên nhớ sau này ngươi chính là trụ cột của Bắc Hoàng Thánh Triều đấy!

Cổ Viêm mở miệng căn dặn nói.

Nghe thấy vậy đám người Vương Hạo không khỏi bất cười, còn vị thái tử kia lúc này chỉ biết gãi đầu cười khổ một tiếng, nghĩ thế nào mà bọn họ lại đánh giá hắn là kẻ trăng hoa, bản thân là thái tử của vương triều rộng lớn nữ nhân xinh đẹp muốn ở bên cạnh hắn cũng đâu phải ít.

Roẹt!

Trên bầu trời, mây mù bỗng nhiên bị xé nứt, chỉ thấy bốn vật thể là màu đen phát ra những âm thanh ing ỏi mà qua, ngay cả tầng mây đều là bị một phân thành hai, tốc độ nhanh như lưu tinh.

Nhìn thật cẩn thận mới phát hiện ra vật thể màu đen kia đúng là một cái thuyền lớn, đầu thuyền có khắc một cái đầu rồng lớn thân thuyền được điêu khắc những hoa văn cổ xưa, nhàn nhạt tỏa ra năng lượng ba động.

Đây là " Thần Long Chiến ".

Theo như những gì mà Cương Mạnh chấp sự nói, nó một loại để mà viễn trình đi đường do chính Bắc Minh Thần Tông họ làm ra từ thời viễn cổ và đã tặng cho ba tông môn còn lại mỗi tông môn một cái, tốc độ cực nhanh, mà lại có thể chống cự rất nhiều giữa thiên địa thiên tai, tùy ý tiến lên.

Ở trên thuyền, ngoài những đệ tử vừa mới được tuyển chọn ra, còn có hai vị sứ giả khác cũng năm bốn đệ tử đi theo bọn họ làm tùy tùng, Cổ Viêm nhìn qua cũng biết họ đều là những thiên kiêu của tông môn, mười bảy tuổi tu vi đã đạt đến cảnh giới võ linh quả thực không tầm thường.

Siêu cấp tông môn định tọa ở phía nam xa xôi nằm ở rìa khu vực trung đô muốn một thân bay tới đó ít nhất cũng phải mất vài tháng thậm chí là một năm mà muốn nhanh chóng bay tới đó thì phải dùng đến chiến thuyền để xé rách không gian để vượt qua còn cách khác chính là nếu có một vị võ tông cương giả ở đây mở thông đạo để di chuyển qua, nhưng võ tôn cường giả đâu phải muốn gặp là gặp họ đều là những vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong tông môn sao có thể ra bên ngoài làm mấy việc vặt như này được.

Tại thuyền lớn một tầng.

Cương Mạnh chấp sự ngồi xếp bằng tĩnh tọa tại một chỗ, Cổ Viêm thì bản thân thả lỏng nằm bệt dưới sàn gỗ vẻ ung du tự tại, những kiều tử còn lại thì đang ngồi xếp bằng vận công điều tiết lại cơ thể, trong số đó có Quách Thanh Liễu nữ nhân này cùng ba người bạn khác của nàng cũng theo tới đây, hiện tại tầm mắt nữ nhân này đang hướng về phía Cổ Viêm hiện vẻ khó chịu, trận chiến hôm đó nữ nhân này không thể quên được, có lẽ vì thế mà theo hắn tới tận đây hy vọng có thể một ngày trả thù.


Tại vĩnh hằng tinh!

Cổ Viêm hiện giờ đang nằm trên một cành cây to của đại thụ khổng lồ gác hai tay sau gáy mắt hướng về tinh không xa xôi, khóe miệng khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Phốc!

Đột nhiên lúc này Hoàng Viêm, Hắc Ma cùng xuất hiện nằm bên cạnh hắn, Hoàng Viêm mở miệng khẽ hỏi.

Băng Viêm thành hiện giờ náo nhiệt lắm, ngươi không muốn đi xem sao?

Có lẽ bản thân ta đã quá già rồi những thứ phồn hoa, đông người không còn hứng thú nữa!
Cổ Viêm mở miệng than thở nói.

Ngươi vẫn còn trẻ mà cũng đâu có quá già, chắc tại mấy ngày nay ở ngoài kia khá mệt mỏi nên mới cảm thấy như vậy, giờ ngươi cần được nghỉ ngơi, hãy đi cùng chúng ta tới đó, ta đảm bảo ngươi sẽ không còn mệt mỏi nào nữa.

Hắc Ma mở miệng cười khẽ khuyên nói.

Nơi đó toàn là băng tuyết chán ngắt, có thứ gì hay ho đâu chứ!

Cổ Viêm nghi ngờ đáp lại.

Hì hì, cứ đi theo chúng ta rồi ngươi sẽ biết, ta đảm bảo ngươi sẽ không thất vọng về quyết định này đâu.