CHƯƠNG 62: QUAY VỀ CỔ TỘC

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 62: QUAY VỀ CỔ TỘC

Lão thúc tổ, người vậy mà chỉ mang ra được mấy quyển sách vô dụng này sao, còn rất nhiều võ kỹ công pháp tuyệt diệu hơn, người có thể chọn chúng mà.

A Ly vẻ mặt khó hiểu lên tiếng khẽ hỏi.

Công pháp, võ kỹ như thế nào được gọi là mạnh như thế nào gọi là yếu, nếu không có căn cốt vững chắc liệu có thể khai thác tốt tiềm năng của chúng sao, trên thế gian này không có công pháp võ kỹ nào gọi là yếu chỉ có kẻ yếu mới không biết sử dụng triệt để chúng mà thôi.

Cổ Viêm tay chống eo vẻ mặt tự tin nói.

Đây là cảnh giới lĩnh ngộ siêu phàm như thế nào mới có thể nói ra thâm thúy như vậy, thế gian không võ kỹ nào gọi là mạnh chỉ là không có kẻ mạnh có thể sử dụng chúng, đã là một kẻ mạnh cho dù là võ kỹ bình thường đi chăng nữa cũng đủ sức áp đảo quần hùng.

Cổ Hy nghe vậy không khỏi ngưỡng mộ tài năng thiên phú của hắn.

A Ly không dám tin vị lão thúc tổ này lại có thể ngộ ra đạo lý tinh thâm như vậy, theo nàng biết từ xưa đến nay những người có thể phá cách đều trở thành bá chủ một phương, Cổ Viêm cũng không ngoại lệ, nhất định sau này hắn sẽ là kẻ đứng trên vạn người kính ngưỡng.

Trái với những gì nữ nhân này nghĩ, sở dĩ Cổ Viêm lựa chọn hai quyển sách này bởi lẽ trong đó hình vẽ đơn giản ít chữ dễ hiểu đối với người ít học như hắn là lựa chọn tốt nhất, còn mấy quyển sách kia hắn cũng có đọc qua những đạo lý sâu sắc trong đó có đọc cũng không hiểu, đám người này cũng quá đề cao hắn rồi.

Tại Băng Thiên Sinh Linh Tinh, Viêm Minh phủ.

Tại một quảng trường rộng lớn trong phủ, tay cầm côn băng Cổ Viêm múa theo những đường côn uyển chuyển như trong sách đã dạy, chỉ vài canh giờ đã có thể tu luyện thành thạo hết cả tam thức của bộ võ kỹ này.

Cổ Viêm, ngươi không thấy bộ võ kỹ này quá tầm thường sao, ta thấy nếu ngươi mang nó ra chiến đấu sợ rằng người chịu thiệt là ngươi cho mà xem.

Hoàng Viêm ngồi ở đình viện cách đó không xa nhâm nhi tách trà nóng lên tiếng nhắc nhở nói.

Hết cách thôi, từ nhỏ ta có học hành gì đâu mà có thể hiểu được ý nghĩ xâu xa của mấy bộ võ kỹ cao cấp kia.

Cổ Viêm gãi đầu xấu hổ nói.

Nếu ngươi đã là người ít học, ta thấy ngươi cũng không cần luyện tập thêm bộ võ kỹ này làm gì cho mất công, cứ đánh một cách tùy thích biết đâu như thế lại hay hơn.

Hoàng Viêm mở miệng khẽ khuyên.

Đánh tùy thích!

Ta có thể làm được như vậy sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Đánh tùy thích theo ý của Hoàng Viêm hắn, chính là vô chiêu, những chiêu thức không giống bất kỳ ai mà đã là vô chiêu ai có thể địch nổi được đấy chứ, ha ha.

Hắc Ma cười sảng lên tiếng giải thích nói.

Vô chiêu, không có chiêu đã là vô chiêu đối thủ sao tiếp được đây?

Vẻ mặt phấn khích vui sướng thốt lên.

Tam Thiên Ma Thần Côn, ha ha ….

Nhảy lên không trung không hét lớn hai bàn tay xoay côn hiện ra vô số tàn ảnh côn lấp lóe với tốc độ nhanh khủng khiếp như thể xé rách bầu trời sau đó những hư ảnh này lại tập hợp lại thành một chỗ giáng xuống mãnh liệt đánh xuống phía quảng trường lớn.

Rầm!

Phía bên dưới mặt đất một vết lõm đỏ rực lớn ở chính giữa, sau đó từ phía vết lõm phát ra một tiếng nổ lớn thổi bay cả quảng trường, dấu vết còn lại chỉ là một cái hố lớn có diện tích gần bằng diện tích quảng trường.

Mạnh quá,côn pháp này cũng quá lợi hại đi.

Cổ Viêm hiện vẻ vui sướng mở miệng nói.

Có thể kết hợp lực lượng cường đại của mình gia tăng tốc độ để ra một đòn chí mạng, ý tưởng này cũng không tệ a.

Hoàng Viêm lên tiếng tán thưởng nói.

Ta cảm thấy thay vì dùng vô chiêu để đánh chi bằng chỉ dùng một chiêu, một chiêu cực sát một khi ra đòn chính là lấy mạng của đối thủ.

Thần côn giáng xuống Ma Thần cũng phải khiếp sợ.

Cổ Viêm tay nắm chặt quyền, hung hãn nói.

Nhưng chiêu này nếu đem ra bên ngoài sử dụng sẽ hao tổn toàn bộ huyền khí trong người ngươi, nêu vạn bất đắc dĩ cũng đừng nên đem nó ra để sử dụng.

Hoàng Viêm mở miệng nhắc nhở nói.

……

Sáng hôm sau.

Lão thúc tổ, người mau dậy đi có chuyện không hay rồi.

Phía bên ngoài cửa có âm thanh gấp gáp truyền vào, nghe kỹ thì đây là âm thanh của Cổ Hy tiểu tử, không biết sáng có chuyện gì quan trọng mà hắn lại gọi cửa sớm vậy.

Có chuyện gì mau nói đi.

Hai tay dụi mắt ngáp dài, Cổ Viêm hiện vẻ uể oải mở miệng nói.

Rầm!

Đạp mạnh cửa Cổ Hy xông vào, trên tay bế A Ly tiểu muội cơ thể đang co rúc không ngừng phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh trắng bệch lông mi thật dài bên trên băng tinh bao trùm, cả trương khuôn mặt nhỏ nhắn như ngưng kết một mảnh mỏng sương, mở mắt nhìn hắn, lại để cho người cảm thấy đau lòng.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy mới sáng sớm ra đã làm phiền người khác, các ngươi không mệt nhưng ta mệt lắm.

Cổ Viêm tỉnh dậy dụi dụi hai mắt ngáp một hơi dài vươn vai trong trạng thái mệt mỏi nói.

Lão thúc tổ A Ly xảy ra chuyện lớn rồi.

Cổ Hy bế muội muội trên tay vẻ mặt hoảng hốt đáp.

Tại sao lại như vậy, hôm qua còn thấy nó chạy nhảy tung tăng được sao hôm nay lại giống tảng băng thế kia.

Nhìn vào A Ly, Cổ Viêm tỏ vẻ lo lắng hỏi.

Lão thúc tổ, là băng độc, nó lại phát tác nếu không kịp thời chữa trị sẽ gây ra nguy hiểm đến tính mạng.

Cổ Hy nhíu mày đáp lại.

Là băng độc phát tác, nhưng ngươi nói với ta những điều này có tác dụng gì ta thì làm gì có cách.

Người là lão thúc tổ của chúng ta, sao người có thể nói như vậy, nhất định người sẽ có cách.

Khụ khụ, mẫu thân, bà bà đang gặp nguy hiểm?

A Ly ho từng cơn sắc mặt tái nhợt lên tiếng nói.

Vậy bây giờ phải làm sao mới có thể chữa trị cho nó đây, các ngươi mau nói đi Cổ Viêm ta có thể giúp gì.

Lão thúc tổ, băng độc này có liên quan đến quan hệ huyết mạch, chỉ cần một người bị phát tác thì thế hệ sau cũng sẽ bị liên lụy theo, có lẽ lúc này bà bà của con đang rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Cách duy nhất chính là quay về Cổ tộc càng sớm càng tốt, nhờ các vị tiền bối trong tộc dùng sức mạnh của mình áp chế băng độc lại, thì muội ấy mới có thể sống tiếp được.

Cổ Hy mặt nghiêm túc đáp lại.

Phải quay về Cổ tộc thật sao, nhưng chuyện này ngoài ta và ngươi ra còn ai biết nữa không?

Tôn Tiểu Phúc phát hiện ra đầu tiên chính hắn đã thông báo với con, hiện giờ có lẽ hắn đang đi lấy thứ đó?

Thứ đó là thứ gì?

Cổ Viêm vẻ kinh nghi hỏi.

Là giấy đi nhận nhiệm vụ.

Bên ngoài có âm thanh thiếu niên truyền vào, từ bên ngoài một thiếu niên bui bặm quần áo bước vào tay nắm chặt bốn tờ phiếu cũ nát, mồ hôi nhễ nhại thở hồng hộc.

Tôn Tiểu Phúc ngươi không ở nhà ngủ chạy đến đây là gì.

Cổ Viêm cau mày lạnh lùng nói.

Vệ Ưng huynh đệ nói, A Ly cô nương đang gặp tình trạng nguy hiểm cần phải ra bên ngoài chữa trị, cho nên ta mới đến nhiệm vụ đường để nhận nhiệm vụ thay cho mọi người để có thể lên đường.

Được rồi nhiệm vụ này ta sẽ nhận, ở đây không còn việc gì của ngươi mau cút về phong đi.

Giật tờ giấy nhiệm vụ trên tay, Cổ Viêm tay vươn lên phất phất tiễn chào nói.

Ta không đi đâu hết, muốn đi các người phải dẫn ta theo nếu không ta sẽ hét lớn cho mọi người biết ở đây có người ma tộc lén vào!

Tôn Tiểu Phúc buông lời hăm dọa nói.

Có gan ngươi nói thử xem, ta muốn thử cái miệng của ngươi nhanh hơn hay một chưởng của ta nhanh hơn, chỉ cần ngươi hé miệng nửa lời ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.

Cổ Viêm tay quyền nắm chặt, cười lạnh nói.

Đứng có ép ta, nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là các ngươi.

Tôn Tiểu Phúc vẻ cương quyết đáp lại.

Ta thấy ngươi tốt nhất lên ở nhà thì hơn, với tu vi thấp kém hiện tại của ngươi xông pha ra thế giới ngoài kia quá nguy hiểm, hơn thế nữa ngươi lo lắng cho tiểu nha đầu này đến như vậy, ta nghĩ chắc ngươi cũng không dám làm liều để cho nó gặp nguy hiểm trong tông môn này đâu.

Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, mau về nghỉ đi.

Cổ Viêm chân thành lên tiếng khuyên nói.

Bởi vì ta muốn được gặp trực tiếp lão già khốn khiếp đó, ta muốn hỏi lão tại sao năm đó lại bỏ rơi mẫu thân ta để người đến khi chết vẫn gọi hắn chết không nhắm mắt.

Tôn Tiểu Phúc tay giơ cao một miếng ngọc màu tím vỡ một nửa mảnh hiện vẻ uất hận gào lên nói.

Uyên ương ngọc!

Tại sao ngươi lại có một nửa miếng ngọc bội này, không lẽ cha ngươi chính là Phạm Lôi, tiểu vương gia thiên tài năm đó của phạm gia.

Cổ Hy kinh ngạc hai mắt mở to nói.

Phải ta chính là có một nửa huyết mạch đến từ ma giới các ngươi như vậy đã đủ điều kiện tham gia đi chưa.

Tôn Tiểu Phúc gật đầu lạnh lùng nói.

Tại cửa chính của Bắc Minh Thần Tông, vì có mang theo phiếu nhiệm vụ trên tay,mà bọn Cổ Viêm được mở kết giới dễ dàng được phép ra bên ngoài làm nhiệm vụ.
Nhớ kỹ các ngươi chỉ có một tháng để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không về kịp thì vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi tông môn.

Vị lão giả đảm nhiệm vị trí canh cửa lên tiếng dặn dò nói.

Xoẹt!

Tay khẽ phất nhẹ, kế giới vỡ ra một vết nứt nhỏ bằng cửa ra, từ bên trong nhóm người Cổ Viêm vội vã chảy thẳng ra bên ngoài, lão giả kia đứng từ phía xa nhìn về phía họ trong lòng có chút thương xót cho vị tiểu cô nương kia hàn độc mà nàng dính phải trong tôn môn có lẽ không có ai hóa giải được, có lẽ mấy người này mượn cớ trốn ra ngoài đi tìm cao nhân để giúp nàng khắc phục băng độc, chỉ hy vọng bọn họ có thể may mắn bình an trở về.

Giới trẻ bây giờ vẫn còn một bộ phận giàu tình thương đùm bọc nhau như vậy thật đáng quý, không giống như lớp thiên tài quá kiêu ngạo, tự cho mình là thiên tài xuất chúng chỉ giúp đỡ nhau khi mà nhận được lợi lộc còn nếu không có chết cũng không thèm đếm xỉa tới.