CHƯƠNG 68: RA TAY TƯƠNG TRỢ
Nam hải đảo nơi cư ngụ rất nhiều chủng tộc yêu thú cường đại là khu vực mà rất ít nhân tộc dám đặt chân đến ngoài trừ những vị cường giả có thực lực đủ mạnh để bảo vệ bản thân mình mới dám bước vào, Trung Đô đối với nhân tộc là khu vực phồn hoa nhất tông môn mọc ra như nấm lướt qua cũng có thể đếm gần chục tông phải lớn nhỏ khác nhau, Tây vực thần bí nơi có nhiều di tích cổ xưa chưa được khai phá chủ yếu là sa mạc khí hậu khắc nghiệt rất khó để tồn tại ơ đây.
Lam Hải chúng ta quay về bắc vực thôi.
Thông Thiên Ma Kình Vương nghe lệnh quay đầu vẫy đuôi hướng thẳng về phương bắc mà đến.
Đi được ba canh giờ, quang sát phía dưới có biến động Lam Hải mở miệng hỏi.
Chủ nhân, ở bên dưới có người ma tộc đang hoành hành, người có muốn xem thử không?
Ồ, vậy xuống xem thử đi!
Cổ Viêm mở miệng thản nhiên đáp lại.
Hướng thắng xuống phía bên dưới những đám mây, lúc này khuôn mặt Cổ Viêm giận dữ sát khí nổi lên khi nhìn thấy cảnh tượng ma tộc đang thảm sát người vô tội, không nhịn được thêm hắn nhảy khỏi lưng Lam Hải điên cuồng lao xuống.
Võ hồn chiến thế đệ tứ hồn kỹ.
Tà Hổ Chiến Giáp!
Cổ Viêm hét lớn một con hổ đen từ trong nội thể hắn vẫy cánh bay ra biến thành hắc quang bao phủ thành chiến giáp đen giữa ngực có khắc đầu một con mãnh hổ, thủ sáo (bao tay) hai bên mọc ra bốn móng vuốt sắc nhọn dài như lưỡi kiếm sáng bóng một màu đỏ, sau lưng mọc ra Hắc Ám Ma Dực.
Chớp mắt đã lấy mạng một gã ma tộc cảnh giới võ vương xé đôi thân thể hắn là hai.
Tiểu tử này ở đâu ra vậy?
Một gã trung niên choàng đen khuôn mặt có những hoa văn quỷ dị, kinh hãi nhìn kẻ mới đến thầm nói.
Mẫu thân, anh hùng đến cứu chúng ta rồi?
Một bé gái dễ thương khuông mặt nhem nhuốc lấp sau mẫu thân nó bước lên phía trước mừng rỡ nói.
Tỏa nhi, đừng qua đó nguy hiểm lắm.
Nữ phụ ăn mặc rách rưới kia chạy đến ôm con mình không cho phép lên phía trước.
Những người dân thường còn sống cách đó không xa trông thấy vậy đều tỏ mừng rỡ chạy đến phía bên cạnh hai mẹ con kia dẫn họ lùi về phía sau an toàn.
Hai tên võ vương, mười tên võ linh vậy mà lại đi ức hiếp người vô tội, đáng chết, đáng chết, đi chết hết cho ta.
Hồn kỹ thứ ba, Bạo Nguyên Ám Khí.
Cổ Viên hét lớn, hai bàn tay vươn cao lên trời ngưng tụ ra hắc quang cầu đường kính khoản một mét phóng tới đám người ma tộc kia mà công kích.
Bùm!
Hắc quang cầu vừa tới liền nổ tung đám người ma tộc kia không kịp trở tay biến thành đống thịt vụn, duy chỉ có tên võ vương cảnh còn lại chạy thoát nhưng không may Lam Hải xuất hiện trước mặt hắn chỉ liếc nhìn vậy mà tên ma tộc kia không thể cử động được.
Rốt cuộc gã yêu quái này tu vi mạnh như nào, ta không thể nhìn thấu.
Gã ma tộc vẻ chấn kinh thầm nói.
Ném hắn xuống đây cho ta.
Cổ Viêm cau mày ra lệnh nói.
Lam Hải cung kính làm theo, tay phất nhẹ tứ chi gã ma tộc này nổ tung, miệng nôn ra ngụm máu tươi văng mạnh xuống đất.
Bộp!
Chân dẵm mạnh lên khuôn mặt tái nhợt như sắp chết gã trung niên kia, Cổ Viêm lạnh lùng quát.
Mau nói đi, trong ba đảo của Hắc Ám Ma vực ngươi thuộc thế lực đảo nào?
Gã trung niên hộc máu đen chỉ cười không nói gì sau đó ngất đi.
Không điều tra được gì Cổ Viêm tức điên lên dẵm mạnh một cước đầu gã ma tộc vỡ nát thành đống thịt mở miệng hét lớn ra lệnh cho Lam Hải nói.
Ngươi hãy quay về Hắc Ám Ma Vực, tìm bọn người của Quỷ Sâm La Hải dạy dỗ chúng một trận cho ta và chuyển lời của ta đến cho chúng, nếu sau này ta thấy bọn chúng bắt nạt một người dân vô tội nào nữa hãy chuẩn bị tinh thần mà biến mất khỏi đại lục đi.
Chủ nhân, sao người biết chắc là do bọn chúng làm.
Lam Hải không hiểu tò mò hỏi.
Hai đảo kia tuy thuộc ma tộc bảo chúng không sát hại người nào thì cũng không phải nhưng ít nhất cũng không ra tay với người bình thường, còn lại là bọn người của Quỷ Sâm La Hải không phải bọn chúng thì còn ai vào đây.
Ngươi con chần chừ gì nữa, mau đi dạy dỗ đám súc sinh đó một trận cho ta, cho chúng biết có Cổ Viêm ở đây chúng đừng mơ tưởng có thể hại những người dân vô tội.
Cổ Viêm hiện vẻ phẫn nộ quát.
Lam Hải nghe lệnh sau đó biến thành đạo lam quang sắc phóng thẳng lên bầu trời hướng về hướng nam biến mất tăm.
Mọi người có thể nói cho ta biết, đây là khu vực trung đô phồn hoa có người ma tộc đến ức hiếp tại sao mấy tông môn siêu cấp tại đây không đến hỗ trợ.
Cổ Viêm mở miệng trầm giọng hỏi.
Vị thiếu hiệp này có lẽ ngài không biết, vì khu vực bọn ta sống là rừng núi hiểm trở ít người biết đến nên mới dễ dàng bị bọn chúng tấn công, lại không bị người tông phái lớn phát hiện.
Lão già lạ mặt chống gậy khom lưng giải thích.
Nếu đúng là như vậy, ắt hẳn gần đây còn có căn cứ của chúng, nếu không diệt trừ tận gốc mọi người sẽ còn gặp nguy hiểm.
Cổ Viêm thầm nghĩ nói.
Vương Hổ, Lân Thiên có chuyện để hai người làm đây.
Cổ Viêm truyền âm nói.
Nghe thấy âm thanh của Cổ Viêm hai người này xuất hiện hiện giờ tu vi của chúng vẫn dừng lại ở yêu vương nhất trọng tương đương với võ vương cảnh nhị trọng của nhân loại, lời hắn nói bọn họ đều hiểu chỉ có điều có chút lo lắng lỡ gặp cường giả võ tông hay võ tôn thật phiền phức.
Cổ Viêm vì muốn nhìn vẻ mặt khó coi hiện giờ có thể hiểu được tâm trạng của chúng, nhưng nếu không tự thân chiến đấu thì không thể nào mạnh lên được cho nên lần hành động này hắn mời thêm hai gã yêu hoàng cửu giai thuộc hạ do Bạch Linh gọi tới xuất chiến cùng bọn chúng và dặn dò nếu đối phương quá mạnh mới ra tay phụ giúp chúng.
Trong thời gian chờ bọn chúng đi hoàn thành nhiệm vụ, Cổ Viêm theo những người dân còn lại về thôn làng nơi họ ở để nghỉ ngơi.
Trong thôn có tiếng trẻ con ríu rít truyền ra từ phía cổng, nhìn thấy mọi người quay lại bình an, mọi người trong làng tỏ ra mừng rỡ hỏi thăm.
Thôn làng phía bên trong không đến nỗi quá hoang sơ, xung quanh là những căn nhà gỗ được dựng lên, có cối xay nước lớn đặt gần khu vực con suối nhỏ chảy qua khu vực thôn có tiếng chim hót líu lo trẻ con nô đùa vui vẻ cho người ta có cảm giác thanh bình.
Tại bàn gỗ trước khu vực sân nhà của trưởng làng Cổ Viêm ngồi nhâm nhi chắn trà nóng,các bô lão xung quanh im lặng ngồi cạnh chờ đợi hắn mở miệng nói trước.
Liếc nhìn đám lão già trước mặt Cổ Viêm nhàn nhạt cười thành tiếng.
Sao vậy ta làm cho các ngươi sợ sao?
Vị trưởng làng nghe hắn nói vậy liền mở miệng bình tĩnh đáp lại nói.
Thiếu hiệp, đa tạ ơn cứu mạng của ngài nhưng ngài làm như vậy chỉ e rằng sẽ chọc giận đến bọn người đó, sau này sẽ còn đến làm phiền chúng ta nhiều hơn.
Rầm!
Cổ Viêm nghe vậy mặt đỏ bừng đặt mạnh chén trà xuống bàn tác động lực mạnh, cái bàn vỡ làm đôi mở miệng quát lớn.
Nếu chúng còn dám làm càn như vậy, ta tuyệt sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết.
Phía trên bầu trời có thân ảnh thiêu niên áo bào lam cưỡi mây đáp xuống, người mới đến không ai khác chính là Lam Hải.
Cổ Viêm đại nhân.
Nhìn thấy Cổ Viêm, hắn liền cúi đầu xuống chào hỏi.
Chuyện ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi?
Cổ Viêm mắt lườm hắn hỏi.
Đại nhân yên tâm ta đã dạy dỗ cho bọn chúng một trận thích đáng đảm bảo trong vòng năm mười năm nữa sẽ không có chuyện bén mảng đến trung đô nửa bước.
Lam Hải mỉm cười đáp lại.
Cùng lúc bọn Vương Hổ Lân Thiên cũng quay về cung kính chào hỏi,
Không ngoài dự đoán của Cổ Viêm đích thực còn có căn cứ ma tộc ẩn dấu gần đây có điều bọn chúng không ngờ tới lại gặp phải tên tiểu tử này, chưa kịp nhận ra chuyện gì thì bị bọn Vương Hổ không nói một lời ra tay diệt sạch.
…….
Tại Hắc Ám Ma Vực, Quỷ Sâm La Hải.
Hòn đảo này sau khi bị Lam Hải phẫn nộ giáng xuống tổn thất nghiêm trọng, số lượng cường giả chết không ít, địa phận căn cứ bị một kiếm của hắn chia đôi một nửa nhân lực bị dìm chết trong nước biển.
Bên trong đảo có một tòa cung điện nguy nga màu đen lập lòe ánh lửa đỏ rực nằm giữa dòng dung nham đang chảy siết, tại trước cửa chính điện có một gã trung niên mái tóc màu đen đeo một chiếc mặt lạ quỷ chắp tay sau lưng hướng nhìn lên trên bầu trời, song quyền nắm chặt như đang cố nén chặt cơn giận lại.
Tà chủ đại nhân, tên tiểu tử đó không ngờ hắn ra tay thật, chúng ta phải làm sao đây.
Một gã trung niên áo đen đeo mặt nạ quỷ lên tiếng hỏi thủ lĩnh của hắn.
Số lượng người chết là bao nhiêu?
Tà chủ thần bí này vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi lại.
Hầu hết là những võ tôn cường giả trở xuống mất mạng, võ thánh bị trọng thương nặng, riêng võ đế có một người trọng thương mà chết.
Là ai!
Tà chủ lạnh giọng hỏi.
Túc lão quỷ.
Gã trung niên mặt quỷ mở miệng trả lời.
Ta đã nói với các ngươi bao lần, làm việc không được quá lỗ mãng, nhìn việc tốt các ngươi làm xem, để hắn phát hiện ra hành động của chúng ta, lần này mới chỉ là cảnh cáo, lần sau ngươi nghĩ chúng ta còn có thể sống sót dưới nanh vuốt của hắn sao?
Tà chủ thần bí lạnh lùng quát.
Vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm gì đây?
Gã trung niên mặt quỷ cất giọng hỏi.
Trước hết hãy tập trung xây dựng lại căn cứ, chiêu mộ thêm thuộc hạ mới, còn kết hoạch chuẩn bị khai sinh ra tân huyết ma thần tạm thời dừng lại, không nên đánh rắn động cỏ.
Tà chủ truyền lệnh nói.
Vị trung niên mặt quỷ kia cung kính nhận chỉ, sau đó biến mất khỏi cung điện.
Cổ Viêm, ngươi giỏi lắm vậy mà chỉ cần một câu nói khiến cho yêu tổ kia ra tay tàn sát một nửa số thuộc hạ của ta, ngươi cứ đợi đó cho ta sớm muộn gì món nợ này ta cũng sẽ tính lên đầu các ngươi.