CHƯƠNG 70: HỒNG LINH ĐẠI LỄ
"Hắc Long trại ".
Là ai đặt cái tên hầm hố vậy, người ngoài nhìn vào lại nghĩ là trại sơn tặc thì khổ.
Cổ Viêm thở dài cười thầm nói.
Trại chủ!
Trông thấy bóng người Cổ Viêm xuất hiện, đám người ở phía bên trong tỏ vẻ mừng rỡ vội chạy ra ngoài tiếp đón, trong số những người này A Ly, Cổ Hy, và cả tên tiểu tử Tôn Tiểu Phúc cũng xuất hiện ra nghênh đón hắn.
Tại một bàn gỗ lớn giữa doanh trại tập hợp những người có chức vị cao trong trại mới được ngồi mà người ngồi đầu bàn lại chính là Cổ Viêm tất cả tam đẳng đệ ở đây đều tôn sùng hắn làm trại chủ.
Thời gian ta không có ở đây, không ai tới làm phiền các ngươi chứ.
Cổ Viêm vẻ nghiêm túc lên tiếng hỏi.
Bẩm trại chủ, ngoài bọn người tam đẳng đệ tử còn lại kia đến quấy rối thì không có ai đến, may mắn có La Kinh và Phương Huyền thuộc thập đại ngoại môn đệ tử và A Ly Vệ Ưng huynh đến giải vây bọn chúng không dám đến làm phiền nữa.
Tạp Bao Tử đứng dậy cúi đầu cung kính trả lời.
Xem ra cái danh thập đại ngoại môn không phải hư danh, có chút tác dụng đấy chứ!
Cổ Viêm cười thầm tán thưởng nói.
Chuyện A Ly vệ Ưng bỏ tài sản riêng của mình ra để xây dựng trại chắc các ngươi đã nghe qua, việc tiếp theo phải làm như thế nào không cần phải ta nhắc nhở nữa đúng không?
Cổ Viêm liếc nhìn chúng nhân xung quanh một chân đạp lên ghế chân còn lại đạp lên bàn lạnh lùng quát.
Về chuyện này!
Mọi người nghe hắn nói vậy vô cùng khó xử, thân đã là tam đẳng đệ tử có được bao nhiêu điểm tích lũy đâu bây giờ mà cống nộp cho bọn họ hết lấy gì mà sống.
Tôn Tiểu Phúc là người hưởng ứng đầu tiên đứng dậy hướng về phía A Ly mà bước tới.
A Ly nhìn hắn lắc đầu ánh mắt thương xót dường như không đồng tình với ý kiến này của Cổ Viêm.
Tôn Tiểu Phúc có thể hiểu tâm trạng của nàng, hắn chỉ mỉm cười đáp lại sau đó dơ ngọc giản của mình về phía trước mặt nàng.
A Ly, ngươi còn chần chừ gì nữa mau đến thu cống phẩm tích lũy cho ta.
Cổ Viêm mắt lườm về phía nàng lạnh lùnh nói.
Trại chủ đại nhân, nếu bắt buộc phải thu cống phẩm, ngài cũng nên có một phần trách nhiệm đúng không?
A Ly mở miệng lạnh lùng đáp lại.
Ha ha, đương nhiên ta cũng sẽ cống nộp, các ngươi chờ đó cho ta, bây giờ ta sẽ quay lại nhiệm vụ đường nhận điểm tích lũy sau đó sẽ trả cho các ngươi.
Cổ Viêm dứt lời không một chút do dự lao thẳng về phía cửa ra đi lĩnh điểm thưởng.
Không cần phải đến nhiệm vụ đường lĩnh điểm nữa, điểm thưởng của ngươi hiện đang ở chỗ ta.
Phía trước có một nhóm người mới đến bước tới, mà đứng đầu chính là nữ tử áo đỏ lúc Cổ Viêm gặp ở nhiệm vụ đường một canh giờ trước.
Khặc khặc, con nha đầu thối còn có gan bước tới đây, chịu chết cho ta.
Trông thấy nữ tử áo đỏ này xuất hiện, khuôn mặt Cổ Viêm trở nên nham hiểm lao tới với tốc độ xé gió, huyết trảo vung ra nhắm thẳng tới đỉnh đầu nàng mà tấn công.
Ba trăm điểm tích lũy này chính là điểm thưởng tích lũy của ngươi!
Nữ tử áo đỏ vẻ mặt biến sắc trong sự khiếp hãi vội quay đầu đi chỗ khác nhắm chặt mắt lại tay đưa ngọc giản hướng về phía trước mặt hắn, hét lớn nói.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm thấy bản thân mình còn nguyện vẹn không bị thương nữ tử áo đỏ từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ thấy trước mắt thấy tên tiểu tử này cầm ngọc giản của nàng trên tay ngắm nghía như cầm một đồ vật lạ.
Rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra vậy.
Nữ tử áo đỏ mở miệng nhỏ giọng tự hỏi.
Hồng Linh sư muội nhìn về bên trái thì sẽ rõ.
Phương Huyền nữ tử sắc mặt tái xanh mồ hôi nhễ nhại bên cạnh mở miệng khẽ nói.
Quay đầu nhìn về hướng bên trái, Hồng Linh nữ tử mở to mắt kinh sợ, trước mặt nàng là một thân cây to cao khoảng mười lăm mét đường kính ước chừng ba bốn người ôm mới vừa, bị xé nát thành ba khúc đổ sập xuống mặt đất, nếu như lúc đó tên tiểu tử này không kịp thu tay sợ răng hậu quả của nàng sẽ giống cái cây đó.
…..
Quay trở lại bàn gỗ trung tâm của doanh trại Hồng Linh tự giới thiệu bản thân làm quen những người còn lại là nhóm ba người Quách Thanh Liễu, Phương Huyền, La Kinh, ngoài ra còn có Ngô Mãnh và tên tiểu tử Liệt Phong trước đây còn làm bộ dáng mặt lạnh nhưng từ khi trông thấy sự khủng bố của Cổ Viêm thái độ của hắn cũng thay đổi trở nên vui vẻ cởi mở với mọi người xung quanh.
Hồng Linh nhận lại ngọc giản của mình sau đó dùng huyền khí trong cơ thể của mình kích hoạt ngọc giản phát ra ánh sáng lục bích chiếu thẳng vào ngọc giản của hắn.
Vô Tâm ngươi dùng linh thức kiểm tra thử xem bên trong đã có điểm tích lũy truyền vào chưa.
Hồng Linh mở miệng cười nói.
Thông tuệ nhãn khai mở.
Liếc nhìn vào bên trong ngọc giản của mình, bên trong ẩn chứa con số ba trăm điểm tích lũy, quả nhiên nữ nhân này không có lừa gạt, cho cô ta mười lá gan cũng không dám lừa hắn.
Hướng về phía A Ly, Cổ Viêm đưa ngọc giản về phía trước truyền huyền khí của mình lấy ra một năm mươi điểm tích lũy truyền vào ngọc giản của nàng.
Ta thân là trại chủ có nợ ắt phải trả, trước đây bọn ta nợ ngươi một trăm điểm tích lũy nay ta sẽ trả cho ngươi năm mươi điểm số còn lại sẽ để cho bọn họ từ từ trả ngươi.
Cổ Viêm cất giọng nói to.
Tôn Tiểu Phúc đứng bên cạnh không chần chừ thêm lấy ra mười điểm tích lũy trong số mười lăm điểm tích lũy có được trả cho nàng, còn bốn mươi điểm còn lại những người khác mỗi người bỏ ra 5 điểm để trả tổng cộng có 937 người ở đây ngoài hai người Cổ Viêm và Tiểu Phúc tử trả trước, 935 người còn lại mỗi người trả 5 điểm tích lũy, tổng số điểm thu lại lên tới 4675 điểm tích lũy, A Ly cũng chỉ sử dụng một trăm điểm trong đó, số còn lại sẽ đem vào ngân quỹ của trại.
Đã làm người phải sống đúng lương tâm của mình, có ơn phải trả có thù phải báo, trên đời này không ai cho không ai cái gì ta nói vậy các ngươi nghe rõ chưa.
Cổ Viêm nhảy lên ghế gỗ lớn tiếng rõng rạc nói.
Rõ …rõ ….rõ.
Đồng thanh chúng nhân dơ tay lên hưởng ứng nói.
Bọn Hồng Linh trồng thấy vậy bắt đầu có thiện cảm với Vô Tâm tiểu quỷ, tuy rằng hắn là con người có tính thù dai ra tay tàn nhẫn không kiêng kỵ bất cứ ai cho dù là nam nhân hay nữ nhân nhưng hắn sống rất ngay thẳng, nói chuyện dứt khoát không hai lời ưu điểm này nàng còn phải học ở hắn.
Vô Tâm ta có chuyện thắc mắc trong lòng không biết ngươi có thể giải đáp cho ta được không?
Hồng Linh mở miệng khẽ hỏi.
Có chuyện gì mau nói thử cho ta nghe xem.
Cổ Viêm nhâm đang nhi tách trà vội đặt xuống liếc nhìn nàng mở miệng nói.
Ta nghe Tửu lão nói, ngươi hiện giờ đã bước vào cảnh giới võ vương chuyện này có thật không?
Nghe lời này của Hồng Linh chúng nhân khuôn mặt tỏ ra thất kinh, lão đại bọn mới có thực lực võ linh mới mấy ngày rời đi sao có thể nhanh chóng đạt võ vương cảnh nhanh đến vậy chuyện này cũng quá vô lý phải biết cảnh giới càng cao càng khó tu luyện càng khó vượt qua cần hao tốn rất nhiều tài nguyên chân quý, nếu dễ dàng đạt được vậy há không phải đại lục đâu đâu cũng là võ đế võ thần sao.
A Ly vẻ mặt hết sức bất ngờ không dám tin chuyện này là có thật, có điều Cổ Viêm địa vị trong cổ tộc được xếp ngang hàng với lão tổ Cổ Dao và Lăng Thiên có thể trong thời gian ngắn đã được bọn họ hỗ trợ nâng cao cảnh giới cũng phải là điều không thể.
Ha ha ha.
Lời một gã say mà ngươi cũng tin, không lẽ lão ta bảo gì ngươi nhất định phải răm rắp nghe theo ư, bảo ta là võ vương cảnh sao lão ta không bảo ta đã đạt đến võ thần cảnh đi.
Theo ta thấy cái lão gì già đó đúng thật là loại người vô dụng nhất mà ta từng thấy, sống trên đời mà suốt ngày chìm đắm trong men rượu định sẵn là kẻ không có tương lai không giúp ích được gì cho bản thân, người thân và gia đình và mọi người xung quanh.
Sống mà vô dụng như thế thì tốt nhất nên chết sớm đi cho đỡ chật đất.
Cổ Viêm ôm bụng bật cười giễu cợt nói.
Hồng Linh bất đắc dĩ xấu hổ cười khổ một tiếng xem ra vì chuyện của nàng vừa nãy ở Nhiệm Vụ Đường khiến hắn cho hắn có cái nhìn không mấy thiện cảm với Tửu Lão nhưng hắn đâu biết được quá khứ đau thương của ông ấy trước đây nếu biết được sẽ không còn cười được như thế nữa, nhưng phải công nhận một điều lời hắn nói không sai Tửu lão lúc say lúc tỉnh làm sao biết câu nào là thật cho dù hắn có mạnh đến mấy cùng lắm mới đạt đến võ linh cảnh mà thôi.
Hồng Linh tỷ, lão đại chúng ta hiện tại tu vi chân chính đã đạt đến võ linh cảnh tam trọng tuyệt đối sẽ không có chuyện võ vương cảnh như tỷ nói đâu.
Tạp Bao Tử lên tiếng minh bạch nói.
Nhiều chuyện, ngươi không nói người khác cũng không bảo ngươi câm đâu.
Cổ Viêm mắt lườm về phía mập mạp khẽ quát.
Hồng Linh muội, lời tên mập mạp này nói không có sai đâu Vô Tâm huynh đệ mới chỉ đạt đến võ linh cảnh mà thôi.
Phương Huyền mỉm cười lên tiếng khẳng định lại nói.
Như vậy hắn cũng giống tên quái vật biến thái kia, đáng lý ra hiện giờ phải được xếp vào hàng ngũ thập đại ngoại môn nhất đẳng đệ tử mới đúng, tại sao lại phải ở khu vực tam đẳng đến chỗ ở cũng không có phải tự đi lập sơn trại riêng.
Hồng Linh nghe vậy giật mình kinh ngạc hỏi.
Ai biết đâu, cái lão già quản sự Triệu Hồng Thiên của tông môn các người nói với bọn ta nhất đẳng danh ngạch hết chỗ rồi nên ta đành phải xuống ngồi cùng đám người tam đẳng đệ tử này thôi.
Cổ Viêm ngồi vắt chân lên bàn vừa nhai trái táo ngồm ngoàm vừa nói.
Triệu Hồng Thiên lại là Triệu Hồng Thiên cái lão già này mấy năm nay lợi dụng không ít đệ tử mới vào đem danh ngạch mang ra làm vật trao đổi, ngươi cứ đợi đó cho ta đợi đến khi ta gặp được phụ thân ta nhất định sẽ cách chức lão già khốn khiếp nhà ngươi.
Hồng Linh tỏ vẻ phẫn nộ thầm trách mắng.