CHƯƠNG 65: TRA HỎI, LỜI NÓI DỐI CỦA CỔ VIÊM
Cổ Nghiêm mỹ phụ váy đen xinh đẹp vẻ mặt giận dữ nhìn gã trung niên hắc bào kia lên tiếng trách mắng nói.
Thiên Thu có đông đủ mọi người ở đây, ngươi mau nói rõ đi rốt cuộc chuyện này là sao?
Cổ Phong lạnh giọng tra hỏi nói.
Bẩm phụ thân mẫu thân đại nhân đích thực con và Phạm Mặc thiếu chủ của Phạm gia từng có định ra hôn ước này, trước đây cũng vì nợ hắn một món ân tình lớn cho nên mới quyết định đồng ý hôn sự này, mà không có hỏi ý kiến thê tử.
Thiên Thu mở miệng gượng cười đáp.
Rốt cuộc huynh mắc nợ ân tình gì của người ta mà dám đem con gái mình ra làm vật trao đổi?
Cổ Nghiêm cau mày lạnh giọng tra hỏi nói.
Năm đó khi ra ngoài xông pha gặp người phải người của Tinh Long Các truy sát, vì giúp ta đỡ một chưởng mà mất mạng, trước khi lâm trung đã nhờ cậy ta chăm sóc hai mẹ con họ, ta vì trả ơn nên mới đem một nửa ngọc bội của mình chia đôi một nửa đem cho mẫu thân tên tiểu tử này, một nửa còn lại lén giấu đi, đợi lúc A Ly nó trưởng thành mới đem tặng lại cho nó.
Thiên Thu thở dài đáp lại.
Ngài nói cái gì, phụ thân ta đã qua đời rồi sao?
Tôn Tiểu Phúc nghe vẻ mặt hoảng hốt lên tiếng hỏi lại.
Thiên Thu kia không nói được câu gì gật đầu đáp lại.
Không thể nào, ông ta không thể như vậy mà chết được, 15 năm qua mẫu thân ta luôn nhớ mong ông ấy, cuối cùng chết không nhắm mắt vậy mà ông ta lại chết trước.
Nước mắt đầm đìa, Tiểu Phúc đau khổ vì uất hận gào thét nói.
Năm đó khi tiến vào bắc đô gặp mẫu thân ngươi Tôn Tú Văn, năm đó vì phụ thân ngươi họ Phạm thuộc ma giới mà bất đắc dĩ ngươi là con trai mà mang họ mẫu thân cũng chỉ vì để tránh mọi người dị nghị nhiều lần ta cũng định nói sự thật cho bà ta biết nhưng vì tình trạng sức khỏe bà ấy không tốt, thêm vào đó ngươi lúc đấy còn quá nhỏ sợ mẫu thân ngươi không chịu nổi nên đã giấu mọi chuyện đi chỉ đem nửa ngọc bội còn lại cho mẫu thân ngươi và nói với bà ta phụ thân ngươi đã thành thân với nữ nhân khác bảo bà ta quên hắn đi.
Còn về ngươi ta có dặn dò thêm với bà ta đợi khi ngươi đủ mười tám tuổi hãy bóp nát nửa còn lại ta lấp tức sẽ biết được mà đón ngươi về ma giới sắp xếp hôn sự với nữ nhi của ta nhưng không ngờ tới mẫu thân ngươi lại qua đời sớm vậy.
Thiên Thu tiền bối mở miệng giải thích nói.
Ha ha, đây đúng là một câu chuyện nực cười từ khi nào mà nợ phụ thân nhi nữ trả, tên tiểu tử nhà ngươi cũng quá làm càn rồi đấy!
Phía bên ngoài cửa, Cổ Viêm cười lớn chế giễu cất chỉ tay về phía gã trung niên kia cất giọng nói.
Lão thúc công.
Tử Nghiên và Thiên Thu thấy hắn cúi đầu cung kính chào hỏi nói.
Thúc thúc, nếu người đã đến rồi xin người hãy xử lý chuyện khó xử này giúp con.
Cổ Điệp đứng dậy tiến về phía hắn cúi đầu cầu xin nói.
Chuyện này còn phải hỏi ta sao, chẳng phải các ngươi đã có câu trả lời rồi ư, tên tiểu tử này xem ra không có diễm phúc được và cổ gia các người, ha ha.
Liếc nhìn về phía Tôn Tiểu Phúc, Cổ Viêm cười mỉa mai nói.
Ngươi nghĩ nhiều rồi đấy, ta từ trước đến giờ chưa từng có ý định bước chân vào ma tộc các ngươi đừng có hiểu lầm càng không muốn vì hôn sự này mà làm A Ly phải khó xử huống hồ ta nghĩ cô ấy cũng sẽ không đồng ý với cái hôn sự kiểu này hạnh phúc của cô ấy phải do cô ấy tự định đoạt không ai có thể nhúng tay vào được.
Tiểu Phúc mở miệng thẳng thắn đáp lại.
Nghĩ kĩ chưa vậy, phải biết bước chân vào Cổ gia chính là một bước lên trời, không những được ở một nữ nhân dễ thương như A Ly mà còn có thể được học với các vị cường giả võ thánh võ đế tu vi cũng sẽ thăng tiến thần tốc sung sướng hơn nhiều so với việc ở cái tông môn rách nát như Bắc Minh Thần Tông.
Cổ Viêm tiếp tục cười trêu đùa nói.
Ta đã nói không là không, mặc dù ta rất muốn nhanh chóng trở lên mạnh mẽ lên, nhưng nếu chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà hại một đời con gái của A Ly, Tôn Tiểu Phúc ta tuyệt đối không làm, làm vậy không khác gì loại cầm thú loại súc sinh.
Nghe được những lời chân thành của Tôn Tiểu Phúc, Cổ Thiên Thu và Tử Nghiên cũng đã có cái nhìn thiện cảm hơn với hắn, hắn đích thực là nam tử hán đại trượng phu như phụ thân mình tương lai nhất định sẽ là một kẻ không tầm thường.
Tôn Tiểu Phúc ta thật lòng cảm ơn ngươi rất nhiều, ngươi không những không chấp nhặt chuyện cũ của ta và phụ thân ngươi mà còn nghĩ đến nghĩ đến cảm nhận của A Ly nếu con bé mà biết được chắc chắn sẽ rất vui.
Nhưng cho dù là vậy ân tình này chúng ta nhất định sẽ không quên, nếu ngươi không chê bai hãy ở lại đây một thời gia, ít nhất để ta truyền thụ một ít võ học cho ngươi, ngươi có thể yên tâm Cổ tộc chúng ta tuy là một trong thế lực của ma tộc nhưng không vì vậy mà sử dụng những loại công pháp tà ác công pháp chúng ta sử dụng so với nhân tộc các ngươi không khác là bao.
Cổ Thiên Thu ngỏ ý mở miệng nói.
Chuyện này ta …..
Yên tâm chuyện này là chúng ta tự nguyện không liên quan gì đến A Ly chúng ta làm vậy vì nghĩ đến phụ thân và mẫu thân ngươi, ngươi thử nghĩ xem nếu họ biết nhi tử duy nhất của mình ở trần thế suốt ngày bị người khác bắt nạt liệu có nhắm mắt nổi không.
Tử Nghiên vội đỡ hắn dậy mở miệng cười nói.
Cổ Viêm ngươi nghĩ chuyện này thế nào.
Tôn Tiểu Phúc có chút bối rồi, quay sang nhìn hắn mở miệng hỏi.
Đó là việc của ngươi ở hay không là do ngươi tùy chọn không liên quan đến ta, với ta cái hòn đảo chán ngắt này nữa, nếu mọi chuyện đã xử lý xong cũng đến ta lúc phải về tông môn thôi.
Không lẽ ngươi không có ý định muốn ở lại Cổ gia tu luyện thêm sao?
Ở lại sao? ngươi nghĩ cái thời tiết u ám ở ma tộc này liệu ta có thể có tâm trạng học được sao, Bắc Minh Thân Tông cho dù có rách nát nhưng không khí vẫn còn trong lành hơn rất nhiều
Cổ Viêm quay đầu lại cất bước ra khỏi cửa nói.
Tiểu tử thối ngươi cứ vậy mà rời đi sao, hay là ở thêm một thời gian nữa đi.
Ít nhiều của nên nể mặt Cổ Nguyên lão già này đúng không?
…………
Tại một biệt viện rộng lớn sâu trong sơn trang.
Cổ lão đang ngồi trên ghế bành trước đầm nhỏ thư giãn câu cá, cứ bắt được con cá nào lại thả đi, đây là lần thứ mười Cổ Viêm trông thấy lão làm vậy.
Cổ lão đầu, người cũng rảnh rỗi quá rồi đấy, bắt cá lại thả vậy bắt để làm gì?
Cổ Viêm mở miệng khẽ hỏi.
Có lẽ ta đã quá già, nhiều khi nghĩ đến bản thân mình thời còn trẻ xông pha giang hồ, giống như những con cá này vậy được thỏa sức vùng vẫy trong một biển lớn chứ không phải là một nơi nhỏ bé như cái đầm nhỏ này.
Cổ lão thơ dài cười nói.
Điểm tâm đến rồi đây, ăn nhiều vào do ta đích thân vào bếp làm đấy.
Mạc Kỳ từ xa mang điểm tâm đến cười nói.
Sao vậy, có vừa miệng không?
Mạc Kỳ cất giọng hiếu kỳ hỏi.
Tay nghề cũng không tệ, ít ra ngươi rảnh rỗi còn biết nấu nướng, còn hơn là lão già nhàm chán kia.
Cổ Viêm cầm miếng bánh trên tay cắn một miếng sau đó thản nhiên đáp.
Cổ Viêm ta có chuyện này muốn hỏi ngươi từ rất lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay chỉ có ba người chúng ta ở đây liệu ngươi có thể đáp ứng yêu cầu này của ta được không?
Cổ lão dừng tay đặt cần câu sang một bên, nhỏ giọng hỏi hắn.
Có chuyện gì mau hỏi đi.
Cổ Viêm nuốt miếng bánh vào bụng, mở miệng nói.
Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ngươi, tại sao ngươi lại bị hóa đá, ngươi vốn dĩ là một người bình thường làm sao mà có thể sở hữu nhiều loại sức mạnh phi thường đến vậy, còn tên Vân Dương đó làm sao mà năm đó ngươi có thể dễ dàng lấy đi cánh tay của hắn, một năm trước tại ngươi làm cách nào mà khôi phục đế nguyên đan của bọn ta.
Cổ lão mở miệng một tràng dài câu hỏi muốn hỏi hắn, Mạc Kỳ bên cạnh lão cũng rất tò mò đang đợi câu trả lời của hắn.
"Xem ra lão già này nhất định muốn điều tra mọi chuyện, nếu không cho lão một câu trả lời thích đáng sợ rằng lão vẫn giữ chuyện này trong lòng không thôi."
Nghịch Mệnh Luân Hồi quyết.
Đây là một loại công pháp mà đẳng cấp ta không rõ, được một vị cao nhân thần bí truyền lại cho ta, ta bị hóa đá cũng là do ông ta ban cho.
Loại công pháp này lấy tu vi làm căn cốt ở thế giới này tu vi càng cao tuổi thọ càng cao cho nên vị cao nhân đó lợi dụng điểm này để sáng tạo ra công pháp quỷ dị này dùng chính tuổi thọ mình có để để đổi lấy tuổi thọ của người khác hoặc rút đi tuổi thọ người khác nếu tu vi của bản thân cao hơn họ.
Cổ Viêm mở miệng chậm rãi giải thích.
Đây là câu chuyện hắn cố tình bịa ra cho hai người này tin, hắn không thể nói mình bản thân đảo ngược thời gian để cứu họ, nói vậy ai mà dám tin, chỉ hy vọng bọn họ không nghi ngờ mà tin vào bỏ qua mọi chuyện.
Không lẽ ngày hôm đó ngươi đã hiến tế hơn 200 dương thọ của mình là để cứu chúng ta.
Cổ lão giật mình gắt gao hỏi.
Trên thực tế ta đã sống trên đại lục này đã được 214 năm, ngày hôm đó liều mình sử dụng mỗi người các ngươi đã rút sạch toàn bộ tuổi thọ của ta, khiến ta trở thành bộ dạng một lão già sắp chết, cũng may lão giả thần bí kia để lại cho ta một đạo sinh mệnh chi lực trong người có thể bảo vệ ta một lần trong lúc nguy hiểm vậy khiến ta có thể sống sót thêm một năm nữa, muốn khôi phục lại bộ dạng như cũ cần rất nhiều huyền khí ban đầu còn cần đan được để phụ trợ nhưng khi đạt đến đại võ sư thì không cần, ta có thể mượn thiên địa linh khí trong trời đất để cải thiện dần dần.
Cổ Viêm mở miệng giải thích tiếp.
Trời đất, hắn như vậy chỉ có hấp thụ linh khí trời đất vừa chuyển hóa nó thành huyền khí mà chỉ mất một năm để đạt đến võ linh cảnh giới lại không cần đan được phụ trợ, rốt cuộc lão giả thần bí kia đã làm gì với cơ thể hắn!
Cổ Nguyên lão đầu, vẻ mặt khó tin thầm nói.
Người mà ngươi nói có phải là một lão giả toàn thân một bộ đồ màu trắng ngồi trên một đóa thất thải tường vân hay không?
Mạc Kỳ nghe vậy giật mình tra hỏi nói.
Không có, lão giả này thân mặc đồ đen chùm kín người sau lưng có đeo một cỗ quan tài thần bí, ta chỉ nhớ khi cỗ quan tài này mở ra lập tức bản thân bị hóa đá, trước khi hóa đá hoàn toàn lão ta có nói với ta, cứ thoái mái mà ngủ một giấc đợi đến khi ta tỉnh lại sẽ trở thành con người hoàn toàn mới.
Cổ Viêm lắc đầu đáp lại.
Cổ lão nghe xong liền lao tới phía hắn, nắm chặt tay hắn dò xét cơ thể hắn.
Chuyện này sao có thể?
Cổ lão vẻ mặt cứng đờ như gặp phải quỷ, run rẩy nói.
Cổ Nguyên ca rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Mạc Kỳ trông thấy bộ dạng khiếp hãi của lão già kia liền nắm cổ tay hắn kiểm tra?
Ba võ hồn, tiểu tử này trong cơ thể có ba võ hồn cường đại hai cái cấp bậc yêu vương, một cái cấp bậc yêu thánh.
Ha ha, bảo sao ta thấy lạ, tiểu tử này lại có thể thuận lợi tu luyện đến vậy hóa ra sở hữu ba loại võ hồn cường đại khiến thiên phú tu luyện của hắn nhanh gấp hai ba lần người thường.
Cổ lão ổn định tinh thần cười lớn.
Nếu ta đoán không nhầm vì đem ba võ hồn cường đại dung nhập vào cơ thể người bình thường như ngươi phải tốn một khoảng thời gian dài mới có thể làm được.
Mạc Kỳ mở miệng giải thích.
Trời đất quỷ thần ơi, chuyện mình bịa cũng đi quá xa rồi, cái tốt không học lại đi học mấy cái xấu của hai tên tiểu tử kia.
Cổ Viêm gãi đầu cười khổ thầm trách bản thân nói.